"Anh sẽ ăn sạch, đến một cái bánh bao cũng không còn."
"..."
Đồ sắc lang, biến thái!
Quần áo được trút bỏ, hai cơ thể không một mảnh vải che đậy chìm vào nước ấm trong bồn tắm, cảnh xuân ẩn hiện trên mặt nước.
Từng cái hôn của hắn rơi xuống, từng cái vuốt ve đầy yêu thương của hắn khiến lý trí của Hạ Nghiên bị hạ gục.
"Ưm...Trần Duật...mệt chết đi được."
Mặt nước gợn sóng, tiếng lỏm bỏm vang lên có nhịp điệu.
Hạ Nghiên vòng tay qua cổ hắn, cả cơ thể đều dựa vào hắn để chống đỡ lại sự xâm chiếm của hắn.
Hơi thở hai người hoà quyện vào nhau, máu huyết dân trào, tâm trí hỗn loạn rối bời.
Đối với từng cú ra vào của hắn, Hạ Nghiên chỉ có thể ngâm nga vài tiếng, hoàn toàn không còn cơ hội chống trả nữa.
Cô mệt, nhưng cũng không thể dứt ra được.
Cho đến khi đồng hồ chỉ đến 1 giờ sáng, Hạ Nghiên được Trần Duật quấn khăn tắm bế ra giường lớn.
Cô đã ngủ thiếp đi từ lúc hắn bắt đầu hiệp thứ 3 của trận chiến.
Nhìn bộ dạng lười biếng của cô, Trần Duật liền cong môi cười ánh mắt cưng chiều của hắn hướng về phía cô.
Kéo chăn lên đắp cho cô, mặc kệ trên người mình vẫn còn nước hắn vẫn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đen láy nhìn cô đăm đăm, những ngón tay thon dài như được chạm khắc tinh tế vuốt ve khuôn mặt điềm đạm đang ngủ kia.
"Hạ Nghiên...vất vả cho em rồi."
Không gian yên lặng ngoài tiếng hít thở đều đều của Hạ Nghiên và tiếng kim đồng hồ ra thì chẳng còn gì khác.
Lại một ngày nữa trôi qua, Trần Duật cũng có chút mệt hôm nay hắn chạy đi chạy lại cũng chẳng có bao nhiêu sức lực.
Mặc kệ mái tóc đang ướt Trần Duật nằm xuống ôm cơ thể không chút mảnh vải của cô vào lòng.
Ừm, mềm mại rất vừa tay.
Trần Duật hài lòng nhắm mắt ngủ, một lúc sau chỉ còn lại âm thanh hít thở của cả hai.
Hạ Nghiên tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.
Bên cạnh không còn hơi ấm, có lẽ hắn đã đi làm từ lâu.
Cơ thể có chút ê ẩm, nhưng cũng không đến nỗi không thể làm gì khác.
Hạ Nghiên đứng lên, phát hiện trên người mình đã mặc đồ ngủ.
Có lẽ sáng nay hắn mới mặc vào, Trần Duật có thói quen sau khi ân ái sẽ không cho cô mặc đồ, hắn nói thích ôm cô như vậy ngủ để có cảm giác chân thật hơn, sau đó sáng ra hắn sẽ giúp cô mặc đồ.
Haha, nghĩ lại thói quen của tên này cũng biến thái thật.
Nhưng không sao, cô rất thích.
Cô thích hắn, thích từ đầu đến cuối cho dù đó là tật xấu của hắn.
Trên môi treo lên một nụ cười, Hạ Nghiên thoải mái vươn vai bước đến cửa sổ.
Ánh nắng len lỏi qua cửa kính chiếu vào khiến cho cô phải híp mắt lại.
"Hôm nay trời đẹp quá..."
Phải làm gì đó tạo niềm vui cho chồng mới được.
Tinh quang loé sáng, trong đầu Hạ Nghiên lại vạch ra một kế hoạch cho ngày hôm nay, mà kế hoạch đó tất nhiên sẽ hướng đến Trần Duật.
Làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa ăn sáng rồi lại ăn trưa, sau khi Hạ Nghiên xong suôi thì đồng hồ cũng đã điểm 2 giờ chiều.
Cô dặn dò nhà bếp làm một chút điểm tâm cùng nước uống cho vào hộp giữ nhiệt để mang đến công ty cho Trần Duật.
"Phu nhân...cô muốn đến công ty ạ?"
Vị quản gia già nghiêng người hỏi cô, ông đã thấy cô loay hoay cả buổi trời rồi tuy không làm gì nhưng vẫn chạy tới chạy lui trong bếp, lâu lâu lại còn hối thúc đầu bếp nhanh tay lên.
Hạ Nghiên vuốt vuốt lại mái tóc, khoé môi nhếch lên đáp một câu:
"Nghiên Nghiên đến chơi với anh ấy."
"Chắc chắn Trần Duật làm việc rất cực khổ, Nghiên Nghiên muốn đến giúp anh ấy một tay."
Khoé môi vị quản gia già giật giật, ông bật cười thật muốn trả lời rằng Nếu cô đến, ông chủ sẽ còn bận rộn hơn. nhưng mà ông không có can đảm đó, phu nhân tuy đang có bệnh trong người nhưng cô ấy rất cường, lão già như ông không có can đảm đưa ra góp ý.
"Vậy tôi đi chuẩn bị xe."
"Vâng ạ." Hạ Nghiên cười đáp.
Cầm hộp giữ nhiệt trong tay, cả khuôn mặt đều hiện lên vẻ chờ mong, Hạ Nghiên rất chờ mong lần đi đến công ty này.
Từ khi bị bệnh và kết hôn cho đến nay số lần cô đến công ty của hắn chỉ có một hai lần.
Hạ Nghiên đến để chơi sao?
Tất nhiên cũng chỉ một phần, cô có lý do của mình lý do chính đáng chứ không phải vì vui chơi nhất thời.
Bước vào sảnh lớn công ty, khuôn mặt Hạ Nghiên đối với nhân viên tiếp tân có chút mới lạ.
Tiếp tân thấy cô cứ đi thẳng về phía trước thì vội vàng tiến lên ngăn cản, trên khuôn mặt lộ ra tia khó xử:
"Xin lỗi, vị tiểu thư này cô muốn tìm ai ạ?"
Hạ Nghiên giật mình, ngẩn người trước câu hỏi của đối phương.
Cô quên mất việc cô là vợ của Trần Duật không phải ai cũng biết, lại nói cô hiếm khi cùng hắn đến công ty.
Xấu hổ cười cười, Hạ Nghiên lắp bắp đáp:
"Thật...thật xin lỗi.
Nghiên Nghiên đến tìm chồng."
"..." Cô tiếp tân trầm mặc
Chồng nào má?
Trong công ty có hàng vạn người, chồng má là người nào?
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện ra ý cười cùng tác phong chuyên nghiệp đã được huấn luyện bài bản.
"Vậy xin hỏi, chồng của tiểu thư là người nào ạ?"
"Để tôi tìm giúp cho cô."
Hạ Nghiên còn chưa kịp trả lời, đằng sau đã vang lên giọng nói chứa đầy sự giễu cợt của một người đàn ông:
"Đây không phải cô em dâu bị ngốc của tôi sao?"
"Đến đây để làm xấu mặt Trần gia chúng tôi hả...Hạ Nghiên?"
...