CÔ VỢ NGỐC CỦA CHỦ TỊCH YÊU NGHIỆT


"Mẹ nó, Đào Tuyết Mai...!Trần Duật, tao nhất định đè bẹp tụi mày."
"Lũ khốn kiếp!"
Chiếc xe lao nhanh về phía trước Trần Nhậm ôm một bụng tức giận quay trở về nhà mình, căn biệt thự xa hoa tráng lệ nằm trên mặt tiền của thành phố.

Trận Nhậm chạy xe vào ga-ra khi xuống xe cơn giận vẫn chưa nguôi liền trút nó vào cánh cửa xe đáng thương.
Rầm!
Cửa xe bị hắn đóng lại thật mạnh, nếu cánh cửa này biết nói chắc chắn sẽ kêu gào phản kháng đòi bồi thường thiệt hại về tinh thần lẫn thể chất mất.
Hạ Nghiên cùng Tạ Tương sau khi thỏa thuận xong liền cùng nhau trở về nhà, nhưng được nữa đường tiếng chuông điện thoại của cô không ngừng vang lên, là một dãy số lạ không có trong danh bạ nhưng Hạ Nghiên vừa nhìn liền nhận ra nó là của ai.
Cô ra hiệu cho Tạ Tương đang không ngừng lải nhải chuyện mời cô đóng phim giữ im lặng, nhấn nút nghe Hạ Nghiên híp mắt nhìn về phía trước:
"Alo...!tôi nghe đây."

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà hai mắt cô liền loé ra một tia sáng, Tạ Tương nhất thời thấy được biểu cảm cô thay đổi, ở trong lòng anh không khỏi cảm thán một câu.
Hạ Nghiên đúng là có tài, chớp mắt một cái liền như người khác vậy.

Người như cô nên được khai thác, không làm diễn viên thì tiếc lắm.
Cô bây giờ hẳn là sẽ không đoán ra được suy nghĩ này của Tạ Tương khi tâm trí đang đặt ở trên chiếc điện thoại cùng người gọi cho mình, nhưng nếu Hạ Nghiên tỉ mỉ quan sát anh một chút chắc chắn sẽ nhận ra ý đồ đầy ham muốn của cái người biên kịch này.
Bệnh nghề nghiệp!
Chúng ta có thể dùng ba từ này để hình dung Tạ Tương bây giờ, anh là người tạo nên các nhân vật cho họ sự sống cho nên Tạ Tương luôn luôn tìm kiếm những người phù hợp với nhân vật của mình, cho dù người đó không có căn bản về nghiệp diễn thì anh cũng có thể bồi dưỡng và khiến họ trở thành một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời khuya.
Tạ Tương một nhân tài trong giới showbiz anh không những là nhà biên kịch, còn thường xuyên được mời làm cố vấn cho đạo diễn, con người trị giá tỉ đô, vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, rất nhiều mỹ nữ đã từng có ý định tiếp cận nhà biên kịch nổi tiếng này để thơm lây nhưng đáng tiếc.
Một năm sau khi anh đạt giải thưởng lớn liền công khai cuộc hôn nhân của mình ra ánh sáng, công khai cho cả thế giới biết anh là trai đã có chồng...!chồng anh còn là quân nhân cấp cao của nước M.
Tạ Tương còn nhớ lúc anh công khai tin tức đó liền chấn động cả nước, bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan vỡ vì thần tượng thích đàn ông, có ủng hộ chúc mừng cũng có những ánh mắt kì thị, những lời lẽ không hay.

Hai luồng ý kiến đối chọi nhau nhưng Tạ Tương vẫn một mặt bình thẳng ở trong lòng ông xã ngủ ngon, anh đã quyết định công khai thì còn sợ gì nữa, trời có sập xuống thì vẫn có Tần Khách chống đỡ rồi.
Không khí trong xe được chia làm hai vùng rõ rệt, Tạ Tương thả hồn theo suy nghĩ của mình còn Hạ Nghiên thì chuyên tâm nghe điện thoại không hề có một chút kiêng dè nào.
"Cứ gửi sang mail hết cho tôi, tiếp tục điều tra đi."
"Được..."
Nói chuyện một hồi lâu cũng chỉ nghe cô nói được mấy câu ngắn gọn, dường như rất kiệm lời khác hẳn với lúc Hạ Nghiên ngây ngô giả bệnh.
"Xong rồi à?" Tạ Tương cong môi cười một cách vô lại với cô.
Gật đầu đáp lại, Hạ Nghiên bật cười nhìn anh, cô biết cái bản mặt thân thiện của anh là có ý gì.

"Không đóng phim đâu..."
"Từ bỏ đi."
"Nếu một ngày Trần Duật phá sản, em có thể suy nghĩ lại." Tạ Tương vẫn cố chấp nói.
"..." Cô im bặt, không có ý định trả lời anh nữa liếc xéo như đang muốn nói Có nhà anh mới phá sản ý.
Chăm chú vào màn hình điện thoại khi nhận được thông báo có mail gửi đến, Hạ Nghiên không thèm quan tâm đến Tạ Tương nữa mà tập trung vào chuyện của mình.
Bên trong là một tài liệu file word và một vài hình ảnh, Hạ Nghiên vừa xem vừa nhếch môi cười lạnh, tuy những thứ này không thể chứng minh được rõ ràng người đứng sau chuyện năm đó là ai nhưng chí ít cô cũng biết Trần Nhậm người anh họ đáng kính có nhúng tay vào hoặc có thể nói hắn ta là một trong số những người đứng sau chuyện mưu sát ấy.
Về đến nhà còn khá sớm, Hạ Nghiên nhân lúc Trần Duật chưa về nhà liền mở máy tính lên làm cái gì đó, Tạ Tương ngồi ở một góc cũng ông máy tính của mình liên tục gõ gõ.
Không khí nói chung khá hòa hợp, ai làm chuyện người ấy không xâm phạm đến thế giới của nhau.

Không gian yên tĩnh này chỉ được phá vỡ vào một tiếng sau khi Trần Duật đi làm về.
Trần Duật vừa về vào phòng ngủ chẳng thấy ai hắn liền biết hai người kia đang ở nơi nào xoay người đến đó tìm quả nhiên thấy một nam một nữ cắm mặt vào máy tính chờ đến lúc hắn lên tiếng mới giật mình ngẩng mặt lên nhìn.
"Hai người hôm nay ngoan vậy?"

Giọng nói như của một người cha già sau khi đi làm về thấy hai đứa con nhỏ nhà mình không có dấu hiệu quậy phá liền tỏ ra kinh ngạc.
Tạ Tương cười cười anh ôm đồ đứng dậy muốn quay về phòng mình nhường không gian lại cho đôi trẻ, nhưng chợt nhớ ra chuyện kích thích hôm nay mình gặp liền nói:
"Hôm nay tôi may mắn gặp được một người rất ái mộ cậu đấy."
Trần Duật không hiểu: "???"
"Cô ta còn ở trước mặt nhiều người mắng chửi Nghiên Nghiên con bé..."
"Anh Tạ Tương!"
Tạ Tương còn chưa kể xong thì lời nói đã bị cô đánh gãy, Hạ Nghiên chu môi không vui đi đến đẩy Tạ Tương ra khỏi phòng rồi nói:
"Anh đi về đi...!anh nhiều chuyện quá."
"Anh cũng bị chửi là đồ đàn bà mà..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi