CÔ VỢ NGỌT NGÀO TỔNG TÀI XIN HÃY KIỀM CHẾ


Anh trực tiếp bỏ qua điện thoại di động mà Ninh Kiều Kiều nói còn có thể còn dùng được.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, vừa định phản bác, Úc Thiếu Mạc đã xoay người đi về phía sô pha.

Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng, cúi đầu mở danh bạ điện thoại.

Tìm được điện thoại của quản lý quán bar, Ninh Kiều Kiều vừa định gọi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng nhắn tin nhắc nhở.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, điện thoại hết tiền rồi sao?
Thoát khỏi chức năng danh bạ điện thoại, Ninh Kiều Kiều mở tin nhắn ra, lại sửng sốt.

Một tin nhắn chưa đọc, bên trên hiển thị người nhận: Anh Văn Hiên
Ninh Kiều Kiều nhíu mày, mở tin nhắn ra, chỉ thấy phía trên hiển thị một câu ngắn ngủi:
[Kiều Kiều, tại sao không nhận điện thoại của anh trai? ]
Nhiễm Văn Hiên có gọi điện thoại cho cô không?
Ninh Kiều Kiều giật mình, anh ta gọi điện thoại cho cô để làm gì?
"Cô ngẩn người cái gì?" Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên.

Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần quay đầu lại, chỉ thấy Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha, hai tay ôm vai, đôi mắt ưng lạnh lùng nhìn cô.

Ninh Kiều Kiều cúi đầu: "Không có gì.


"
Không trả lời Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều trực tiếp rút thoát chức năng nhắn tin, tìm số điện thoại của quản lý quán bar để gọi.

Vài giây sau, điện thoại có người bắt máy.

.

Ninh Kiều Kiều chuẩn bị một bụng lý do, nhưng một câu cũng không dùng được.

Quản lý vừa nghe giọng nói của cô, nhiệt tình giống như Ninh Kiều Kiều mới là cấp trên, không chỉ không trách Ninh Kiều Kiều vô cớ vắng mặt mấy ngày mà còn quan tâm hỏi Ninh Kiều Kiều hết bận chưa, cuối cùng còn hỏi Ninh Kiều Kiều: Mạc thiếu khi nào lại đến tiêu tiền.

.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.

Cô hiểu rồi, quản lý cho rằng cô và Úc Thiếu Mạc có quan hệ, có thể khiến Úc Thiếu Mạc thường xuyên đến quán bar tiêu xài, cho nên mới không những không đuổi cô, còn nhiệt tình như vậy.

Ninh Kiều Kiều có chút lúng túng nhìn Úc Thiếu Mạc, nói một cách qua loa với quản lý.

Khó khăn lắm quản lý mới cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều đã nói đến khô miệng khô lưỡi.

"Cô gọi cho ai?" Đột nhiên giọng nói âm trầm của Úc Thiếu Mạc vang lên, mang theo chút lạnh lùng áp bức.


Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc: "Là quản lý quán bar.

" Dừng một chút, cô nói thêm: "Quản lý hỏi khi nào anh sẽ đến tiêu tiền.

"
Mắt ưng lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng, nói: "Sao vậy? Cô trở thành dẫn khách rồi sao?"
"Cái gì?" Ninh Kiều Kiều mờ mịt nhìn Úc Thiếu Mạc.

Cái gì cô cũng không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đôi mắt sạch sẽ như ngọc lưu ly kia giống như có thể chiếu ra thế giới dơ bẩn của thế giới này.

Nếu như không phải bị gia đình ép gặp anh, hiện tại cô vẫn là một thiếu nữ mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền.

.

Úc Thiếu Mạc nhíu mày, không vui nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nói: "Cô còn muốn đi làm ở quán bar sao?"
Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

Ninh Kiều Kiều biết rất rõ, nếu cô muốn ra ngoài làm việc, nhất định phải có được sự đồng ý của người đàn ông này.

"Đúng là tôi không có ý định nghỉ việc, công việc ở quán bar lương rất cao, tôi sắp khai giảng, học phí còn thiếu một chút.

.

Vì vậy, tôi muốn tiếp tục làm việc ở đó.

"
"Tôi không đưa tiền sao?" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc cắt ngang Ninh Kiều Kiều, nhíu mày không vui, đôi mắt ưng nhìn cô chằm chằm: "Ninh Kiều Kiều, là tôi không đưa tiền cho cô? Hay số tiền tôi đưa cho không đủ để cô trả tiền học phí?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi