CÔ VỢ NGỌT NGÀO TỔNG TÀI XIN HÃY KIỀM CHẾ


Ngực Ninh Kiều Kiều phập phồng kịch liệt, cắn chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng Nhiễm Văn Hiên.
Đúng, cô và Úc Thiếu Mạc thật sự không phải quan hệ nam nữ thuần khiết! Những lời nói kiểu không phải như vậy ngay cả chính bản thân cô cũng không tin!
Thấy Ninh Kiều Kiều không nói gì, bị chính mình nói trúng.

Trong mắt Nhiễm Văn Hiên càng u ám hơn, tấm mắt lướt xuống tấm thẻ trong tay Ninh Kiều Kiều, khi nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng đồng tử của anh ta co rút lại, lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều nói:
"Em đang làm gì vậy? Đã bắt đầu thông qua Úc Thiếu Mạc thu tiền của người khác rồi sao? Nhiễm Kiều Kiều! Em còn gì để nói nữa không? Anh biết em muốn gì, anh đã nói là anh sẽ giúp em, nhưng em lại không thể chờ đợi được như vậy sao? Từ khi nào em lại trở thành như thế này! Lại thông qua loại thủ đoạn này để kiếm tiền!"
Ánh mắt nham hiểm của Nhiễm Văn Hiên giống như đang nhìn vợ mình ngoại tình.
"Đủ rồi!" Ninh Kiều Kiều hét lớn một tiếng cắt ngang Nhiễm Văn Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh như băng, cô lạnh lùng nhìn Nhiễm Văn Hiên, nhếch môi châm chọc nói: "Anh chất vấn tôi? Anh Văn Hiên của tôi, tôi muốn hỏi anh một chút, ánh mặt trời California đẹp không? Đồ ăn ở California có ngon không? Phong cảnh California có đẹp không..

Hàn Lộ ở California có làm anh nhớ không?"
Ninh Kiều Kiều nói đến câu cuối cùng, khiến Nhiễm Văn Hiên nhíu mày, vẻ mặt trắng bệch.
"Kiều Kiều..


Em..

Sao em lại.."
Sao cô lại biết được, phải không?
Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Nhiễm Văn Hiên, tim cô đau đớn như bị cái gì đó bóp chặt.
Đây thực sự là kỳ nghỉ hè đáng nhớ nhất của cô..
Không muốn nói thêm gì nữa, cuối cùng Ninh Kiều Kiều nhìn thoáng qua Nhiễm Văn Hiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, lướt qua Nhiễm Văn Hiên.
Đột nhiên cánh tay bị một bàn tay túm lấy, ánh mắt nhiễm Văn Hiên rối rắm phức tạp nhìn Ninh Kiều Kiều, cánh môi khẽ nhúc nhích: "Kiều Kiều..

Anh.."
"Em gái bốn mắt."
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nam dễ nghe, cắt đứt lời nói của Nhiễm Văn Hiên.

Ninh Kiều Kiều quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người thon dài đi về phía cô.

Kha Kiêu từ xa đi tới, mắt đào nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi nhận nhầm người, không nghĩ tới thật đúng là cô, em gái bốn mắt, cô mặc như vậy khiến tôi suýt chút nữa không nhận ra."
Bàn tay Nhiễm Văn Hiên nắm lấy cánh tay Ninh Kiều Kiều khẽ di chuyển, buông cô ra.
Đôi mắt Ninh Kiều Kiều chợt lóe lên, cô không nhìn Nhiễm Văn Hiên mà nhìn Kha Kiêu nói: "Kha tiên sinh, anh cũng ở đây."
"Đến ăn cơm." Kha Kiêu liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên một cái, đôi mắt đầy ẩn ý, hỏi: "Vị này là.."
"Anh ta là anh trai tôi."
Ninh Kiều Kiều tiếp lời.
Mặc dù trong lòng cô đã không còn cho rằng như vậy, nhưng trước mặt Kha Kiều, Ninh Kiều Kiều chỉ có thể giải thích như vậy.
Kha Kiêu nhàn nhạt gật đầu, liếc mắt nhìn Nhiễm Văn Hiên một cái, mắt đào nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Em gái bốn mắt, em đi cùng với Thiếu Mạc sao?"
"..."
Ninh Kiều Kiều gật đầu.
"Vậy lát nữa tôi tới tìm hai người, đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói với cô thế nào rồi?" Kha Kiêu lại hỏi.
Chuyện đó..
Ninh Kiều Kiều suy nghĩ một chút mới nhớ lại chuyện Kha Kiêu nói là chuyện gì, nhất thời có chút áy náy nhìn Kha Kiêu, nói: "Kha tiên sinh, tôi.."
"Vẫn chưa nói có đúng hay không?" Kha Kiêu ngắt lời Ninh Kiều Kiều, nhướng mày, nhìn chằm chằm cô nói: "Không sao, thổi gió bên gối cũng phải chọn thời gian, không bằng lát nữa tôi đưa một chai rượu qua cho hai người, buổi tối cô nói với anh ấy, thế nào?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi