CÔ VỢ NGỌT NGÀO TỔNG TÀI XIN HÃY KIỀM CHẾ


Úc Thiếu Mạc khoanh tay dựa lưng vào ghế, mắt ưng bình tĩnh nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, phục hồi tinh thần nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, đột nhiên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải nói: "Người đẹp vừa rồi kia đi rồi sao?"
Cô tưởng rằng còn đang bồi Úc Thiếu Mạc.

Úc Thiếu Mạc có chút không vui nhíu mày: "Cô không biết sao? Vừa rồi cô đi ngang qua mắt để làm gì? Tôi nhớ hôm nay cô có đeo kính áp tròng!"
Ninh Kiều Kiều giật mình, nhún vai nói: "Tôi tưởng anh vẫn còn ở với cô ta.

.

Sợ quấy rầy hai người nên tôi nhìn xung quanh.

"
Nếu người đẹp kia còn ở chỗ này thì tốt biết bao, như vậy cô sẽ không cần nói chuyện với Úc Thiếu Mạc nữa.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng hừ một tiếng, mắt ưng kênh kiệu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, đột nhiên nhíu mày, giọng nói lạnh như băng nói: "Trên cánh tay cô làm sao vậy?"
Cảm giác áp bách mãnh liệt đập vào mặt, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cúi đầu nhìn cánh tay mình, nhìn thấy dấu ngón tay đỏ bừng rõ ràng.

Đôi mắt chợt lóe lên, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Vừa rồi ở cửa phòng vệ sinh gặp một người say rượu, anh ta nhận nhầm người, túm lấy tôi.


"
Đột nhiên mắt ưng Úc Thiếu Mạc trầm xuống, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều nói: "Cứ như vậy?"
Ninh Kiều Kiều trong lòng "lộp bộp" một chút, có chút nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc.

Chẳng lẽ vừa rồi anh nhìn thấy cô và Nhiễm Văn Hiên?
"Nếu không.

.

thì sao?" Ninh Kiều Kiều có chút thấp thỏm nhìn Úc Thiếu Mạc.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi cao cao tại thượng lạnh như băng nhìn Chằm chằm Ninh Kiều Kiều, nói: "Cô không tát anh ta một cái sao?"
Tát anh ta?
Ninh Kiều Kiều ngây ngẩn cả người.

Có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nuốt nước miếng, hỏi: "Vì sao phải tát anh ta?"
"Anh ta túm lấy cô, vì sao cô không tát anh ta?" Úc Thiếu Mạc hỏi ngược lại với vẻ đương nhiên, ánh mắt nhìn Ninh Kiều Kiều giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.


Rõ ràng anh cũng không biết chuyện cô vừa gặp Nhiễm Văn Hiên, Ninh Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Bị túm lấy một chút sẽ đánh người khác sao? Vậy tôi không thể đánh lại anh ta?"
Mắt ưng Úc Thiếu Mạc trầm xuống nhìn Ninh Kiều Kiều, cười lạnh nói: "Lúc cô đối nghịch với tôi không phải rất lợi hại sao? Bây giờ lại nói như vậy! Đi tìm ra người túm lấy cô, tôi nhìn cô tát anh ta, ngược lại tôi muốn xem anh ta có dám đánh trả hay không!"
Thật kiêu ngạo.

Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đầu lắc lư như trống, nói: "Không cần! Mọi người đều ăn ở đây, tôi không muốn mang tiếng.

"
Thật ra trong tiềm thức Ninh Kiều Kiều không muốn Úc Thiếu Mạc biết quan hệ giữa cô và Nhiễm Văn Hiên.

"Đã nói làm hậu đài cho cô rồi, sao cô còn nhát gan như vậy! Sau đó, cô đứng sang một bên, tôi sẽ tát anh ta!" Úc Thiếu Mạc khinh thường nói.

Thân hình thon dài vừa động muốn đứng lên, Ninh Kiều Kiều sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Úc Thiếu Mạc, anh đừng náo loạn! Mọi người đang ăn tối, anh muốn lên bản tin ngày mai sao?"
"Vừa vặn để cho cô lộ diện trên trang nhất.

"
Úc Thiếu Mạc đã quen với các loại tin tức hoàn toàn không cảm thấy đây là một vấn đề.

"Tôi mới không cần!" Ninh Kiều Kiều cau mày, vẻ mặt từ chối nói, vừa lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn tới, Ninh Kiều Kiều nhân cơ hội quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như một con ếch.

Úc Thiếu Mạc nhíu mày, khẽ dựa về phía sau, mắt ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi