CÔ VỢ NGỌT NGÀO TỔNG TÀI XIN HÃY KIỀM CHẾ


Nghe Úc Thiếu Mạc nói, bác sĩ Vương phản ứng cực nhanh đi về phía phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đang run rẩy trong chăn.

"Tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?" Bác sĩ Vương đẩy Ninh Kiều Kiều.

Phải mất một lúc lâu Ninh Kiều Kiều mới mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bác sĩ Vương, đau đớn ừ một tiếng.

Úc Thiếu Mạc đứng ở cửa, nhíu mày nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

Lục Nghiêu đứng sau lưng anh, không dám nói câu nào.

Ninh Kiều Kiều nói xong thì nhắm mắt lại, cau mày thật chặt, mái tóc trước trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Bác sĩ Vương nhìn Ninh Kiều Kiều một lúc, phát hiện cánh tay cô ôm chặt bụng, lập tức đưa tay định xốc chăn lên kiểm tra.

"Ông làm gì vậy?"
Đột nhiên Úc Thiếu Mạc gầm lên, ngoại trừ Ninh Kiều Kiều tất cả mọi người đều sợ hãi.

Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bác sĩ, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho nhiệt độ không khí đều giảm xuống vài độ.


Bác sĩ Vương có chút khó khăn nuốt nước miếng, nhìn Ninh Kiều Kiều, nơm nớp lo sợ trả lời: "Mạc.

.

Mạc thiếu, tôi.

.

Tôi nghi ngờ cô Ninh bị bệnh dạ dày, tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy.

"
Chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, Mạc thiếu có cần phản ứng lớn như vậy không?
Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm bác sĩ Vương: "Cho nên ông phải vén chăn của cô ấy lên, sau đó thì sao? Cởi quần áo của cô ấy?"
Hai chân bác sĩ Vương mềm nhũn, khóe miệng mấp máy nhìn Úc Thiếu Mạc, một lúc lâu mới miễn cưỡng nói ra một chữ: ".

.

Vâng.

"
Nhưng tất cả điều này là để kiểm tra! Vì sao Mạc thiếu nói giống như ông ta cố ý muốn chiếm tiện nghi của vị tiểu thư này! Cô gái này nằm trên giường Mạc thiếu, cho dù cho ông ta một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám!
Úc Thiếu Mạc trịnh thượng nhìn bác sĩ Vương, bờ môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt ưng sắc bén hình thành một cơn bão đen.

Bác sĩ Vương không nhận được chỉ thị của Úc Thiếu Mạc cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó.

"Ừm.

" Đột nhiên trên giường lớn phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Ninh Kiều Kiều cuộn mình trong chăn lật người lại, cái chăn trượt xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn đầy mồ hôi của cô.

"Mạc thiếu, vẫn nên để bác sĩ Vương kiểm tra cho Ninh tiểu thư đi, nhìn Ninh tiểu thư rất đau đớn.


"
Lục Nghiêu nói.

Mạc thiếu này làm sao vậy? Trước kia cũng không thấy anh có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy!
Chẳng lẽ nói Mạc thiếu đối với Ninh tiểu thư thật sự.

.

Trên giường lớn, Ninh Kiều Kiều nhắm chặt hai mắt, không chỉ lông mày đau đớn nhíu lại với nhau, mà còn cắn chặt môi chống lại cơn đau nhức đến từ dạ dày.

Đuôi mắt Úc Thiếu Mạc hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng nói: "Ông, nhắm mắt lại kiểm tra cho cô ấy!"
"Hả?" Cả người bác sĩ Vương sững sờ.

"! "
Lục Nghiêu phía sau cũng như bị sét đánh.

"Hả cái gì! Không phải ông là bác sĩ sao? Nhắm mắt lại và kiểm tra cho cô ấy! Nếu không chữa được cô ấy, tôi sẽ ném ông xuống lầu!"
Úc Thiếu Mạc không kiên nhẫn quát.

Bác sĩ Vương giật mình, lập tức nhắm mắt lại, run tay sờ về phía Ninh Kiều Kiều.

.


Ông ta là bác sĩ nổi tiếng có y thuật tốt nhất, nhưng vấn đề là.

.

Bác sĩ có y thuật cao đến đâu cũng chưa từng thực hành nhắm mắt khám bệnh!
Làm sao đây, ông ta không muốn bị ném xuống lầu!
"Không cần.

" Đột nhiên trên giường vâng lên một giọng nói yếu ớt, tay bác sĩ Vương dừng lại cách tấm chăn chỉ một centimet, mở mắt ra nhìn Ninh Kiều Kiều.

Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều không còn chút máu, nén đau nói: "Xin ông cho tôi một viên thuốc giảm đau là được rồi.

"
Mặc dù cô không có sức mạnh để nói chuyện, nhưng cô vẫn nghe hết tất cả cuộc trò chuyện của họ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi