Hàn Thiên Lãnh lái xe nhanh nhất có thể để về biệt thự, anh không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để về kịp, chỉ mong cô sẽ chưa phát hiện ra chuyện gì.
"Két" Anh thắng gấp lại trước cửa biệt thự rồi chạy vào trong nhà, quản gia thấy anh liền nói.
- "Thiếu gia, cậu về rồi sao?"
Hàn Thiên Lãnh hỏi bà:"Mộc Nhiên đâu?"
Quản gia nói:"Cô ấy đang trên phòng."
Anh bỏ qua quản gia rồi chạy lên phòng ngủ, anh mở cánh cửa ra.
- "Mộc Nhiên?" Anh gọi tên cô, nhưng không có ai, anh liền đi vào phòng tắm.
- "Mộc Nhiên?" Trong phòng tắm cũng không có ai.
Anh chạy sang thư phòng. "Cạch" Cánh cửa mở ra, anh nhanh chóng đi vào bên trong.
Bên trong thư phòng hơi tối, ít ánh sáng yếu ớt từ buổi chiều chiếu qua rèm cửa, anh nhìn thấy Mộc Nhiên đang ngồi xổm dưới mặt đất.
Vai cô khẽ run, mái tóc che đi gương mặt cô.
Hơi thở anh dần nặng nề hơn, có lẽ anh đã không kịp rồi.
- "Mộc Nhiên?" Anh khẽ gọi cô rồi chạm vào vai cô.
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt cô trần đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, cô đang khóc, đấy là những gì anh cảm nhận được.
Anh nhìn xuống dưới đất, giấy kết quả kiểm đang nằm ở đó.
Tim anh như thắt lại, cuối cùng cô cũng đã biết rồi, Mộc Nhiên nấc nghẹn lên.
Cô không nói điều gì cả, toàn thân cô lạnh ngắt, nhưng nước mắt cô lại rất nóng, như thể có thể làm đảo lộn mọi cảm xúc của anh.
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lồng ngực của mình. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Mộc Nhiên vẫn thế, cô cứ nấc lên từng hồi, nước mắt thấm đẫm lồng ngực anh.
Cô rất sợ, Hàn gia chỉ có mình anh là con trai, cô là vợ anh nhưng tỉ lệ mang thai lại rất thấp, cô không thể để anh bất hiếu với Hàn gia vì không có con nối dõi được.
Nhưng cô rất yếu anh, không thể nào chấp nhận được việc anh sẽ nhờ người phụ nữ nào đó đẻ thuê, nhưng nếu không làm như vậy thì Hàn gia sẽ...
Cô sẽ cảm thấy rất áy náy, rất có lỗi.
Anh xoa nhẹ vai cô, anh cảm nhận được người cô đanh run lên, Mộc Nhiên của anh đang khóc lóc rất thảm thiết.
- "Mộc Nhiên.." Anh gọi tên cô, với mong muốn tinh thần của cô có thể thoải mái hơn.
Mộc Nhiên ôm lấy anh:"Lãnh, anh có thể nhờ người khác mang thai hộ, hoặc anh có thể lấy thêm vợ khác để..."
Anh ngăn lại lời cô nói:"Mộc Nhiên, anh không hề có suy nghĩ đó, em đừng nói nữa."
Mộc Nhiên lắc đầu:"Không được, Lãnh, em biết mình không xứng đáng với anh, bây giờ lại xảy ra chuyện này, em...em...hức..hức.."
Cô òa khóc lên như một đứa trẻ, anh xoa đầu cô:"Mộc Nhiên, anh yêu em, anh sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ em, em sẽ mãi là vợ anh."
- "Anh chỉ muốn con của chúng ta do em sinh ra, dù là người phụ nữ nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không chấp nhạn."
- "Là anh có lỗi với em trước, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, dùng quãng đời còn lại bù đắp cho em."
Mộc Nhiên lắc đầu:"Không được, Lãnh, anh như vậy em thấy rất có lỗi...hức..hức..."
Anh thương xót ôm chặt lấy cô hơn:"Bỏ qua mọi chuyện đi, chỉ cần nhớ anh yêu em, anh cần em là được rồi."
Mộc Nhiên khóc nức nở trong ngực anh đến khi ngủ thiếp đi, anh lau nước mắt còn đọng lại trên mặt cho cô rồi bế cô về phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô, anh đi sang thư phòng bỏ số giấy tờ đó vào hộp sắt rồi đốt chúng đi, anh đi xuống nhà nói.
- "Quản gia, tìm hiểu một chút về món ăn giúp ổn định tinh thần rồi làm cho Mộc Nhiên vài món."
Quản gia cau mày:"Con bé bị gì sao?"
Hàn Thiên Lãnh thở dài:"Cô ấy...khả năng mang thai của cô ấy rất thấp...hôm nay biết chuyện cô ấy rất buồn."
Quản gia ngạc nhiên, trời ạ, bà không thể tưởng tượng được Mộc Nhiên chịu đựng cú sốc này như thế nào. Hàn Thiên Lãnh đi lên phòng cùng cô.
Ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau Mộc Nhiên mới tỉnh dậy, anh hôm nay bỏ việc ở công ty để ở nhà cùng cô.
Mộc Nhiên cau mày rồi mở mắt ra, cô nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh nhìn mình.
- "Em tỉnh rồi sao?" Anh hỏi.
Mộc Nhiên gật đầu, anh bế cô lên rồi đi vào phòng tắm, anh đặt cô lên bệ rửa mặt rồi lấy kem đánh rắng cho cô.
Đánh rắng xong anh cởi áo cho cô, Mộc Nhiên nắm lấy cổ tay anh:"Anh..anh muốn làm gì?"
- "Em cần phải tắm, tắm xong rồi chúng ta xuống nhà ăn sáng."
Mộc Nhiên bỏ tay mình ra để cho anh cởi quần áo cho mình, xả nước ấm vào bồn rồi anh đặt cô vào trong.
Mộc Nhiên bám lấy tay anh, anh mỉm cười rồi đổ ít sữa tắm ra tay rồi xoa lên cơ thể cô. Mộc Nhiên dựa vào thành bồn để anh tắm cho mình.
Cố gắng kiềm chế dục vọng rồi bế cô ra ngoài, anh rút chiếc khăn lau người cho cô. Anh bế cô ra giường rồi ra tủ lấy quần áo.
Anh cầm lấy một bộ váy màu hồng và đồ lót cho cô rồi quay lại đi về phía chiếc giường, Mộc Nhiên nhìn anh, ánh mắt vẫn có chút đỏ.
Kìm lòng không đặng, anh từ từ cúi đầu xuống chạm nhẹ lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, Mộc Nhiên quàng tay ôm lấy cổ anh, khẽ mở miệng để lưỡi anh đi vào.
Nhận được tín hiệu từ cô, anh tiếp tục hôn sâu hơn, lưỡi đi vào càn quét hết những gì ngọt ngào ở miệng cô.
- "Ưm.."
Anh hôn dần xuống cổ cô, rồi xuống ngực cô, đầu ngực nhanh chóng dứng đứng lên, đỏ ửng đầy khiêu gợi.
Mộc Nhiên ưỡn cong người lên, miệng khẽ ngân nga vài tiếng câu hồn.
Anh hôn xuống bụng cô rồi tìm đến huyệt động ẩm ướt của cô, lưỡi anh khẽ liếm nhẹ bên ngoài.
Mộc Nhiên nắm chặt drap giường:"A...ư...a..."
Lưỡi anh đi vào sâu hơn, hút hết những tinh hoa nóng ấm của cô tiết ra ngoài, Mộc Nhiên lắc đầu.
- "Lãnh...đừng như vậy..ư...ư.."
Nghe thấy tiếng cô nỉ non anh càng điên cuồng sục sạo bên trong hoa huy*t hơn. Biết hoa huy*t đã đủ ẩm ướt, anh nằm lên cơ thể cô rồi đưa vật nam tính của mình vào.
- "Ư...a...Nhẹ một chút...ư.."
Anh thở dốc bên tai cô, bàn tay khẽ xoa nắn ngực cô, bên dưới vẫn ra vào nhịp nhàng.
Bốn mươi phút sau, không phải để cô cầu xin như những lần trước, anh tăng nhịp độ rồi phóng thẳng chất lỏng vào cơ thể cô, anh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên cũng không dám vờn cô lâu như mọi lần.
Mộc Nhiên chưa kịp ổn định hơi thở, mắt đã dính vào nhau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, anh mỉm cười hôn nhẹ lên mắt cô rồi rút năm căn ra, đắp chăn che đi cơ thể cô rồi anh đi vào phòng tắm.