CÔ VỢ NHỎ CỦA THỐNG SOÁI ĐẠI NHÂN


(11)
Tần Lam miễn cưỡng lên phòng ngồi chờ trong lúc Tiêu Dực "mượn" phòng tắm của mình.

Thực lòng mà nói thì cô không hề vui chút nào, nhưng vì đại sự trước mắt, cô vẫn phải vờ như là bản thân vui chết đi được.
Cứ chờ như vậy, một lát sau Tiêu Dực mới tắm xong, anh bước ra ngoài chỉ quấn mỗi khăn tắm ở bên dưới.

Tần Lam không phải một người cổ hủ, nhìn thấy cảnh này cô đương nhiên sẽ ưu tiên ngắm cho bổ mắt.

Thế nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép, ở thời này còn kiểu "Nam nữ thụ thụ bất thân", cô càng phải tỏ ra xấu hổ, nhất định không được để cho anh nghĩ cô là người háo sắc.
Nhưng mà...!thân hình của tên đàn ông này cũng chuẩn ghê, tới giờ Tần Lam mới để ý.

Mỗi lần cùng với anh, cô cũng chưa có cơ hội ngắm nhìn thật kỹ mọi thứ.


Hầu như mỗi lần xong chuyện, cô đều bị hành cho mệt nhừ, còn đâu tâm tư mà quan sát mấy cái này chứ?
Tiêu Dực nhìn thấy Tần Lam e ngại che mắt lại, tâm tình càng thêm vui vẻ, anh liền bước về phía cô.

Cô lúc này mới vô tình nhìn thấy sau lưng anh có vết thương do bị súng bắn, dây thần kinh lập tức trở nên căng thẳng.
Nghe bà vú nói thời gian này anh bận rộn quân sự và chiến đấu, vết thương do súng này nhìn rất là mới.

Anh mới bị thương sao?
Cô lập tức thu hồi lại hai tay đang che mắt của mình lại, chủ động kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi han vết thương:
- Sao bà vú nói anh ở đấy rất an toàn cơ mà? Toàn là lừa bịp, vết thương có đau lắm không?
Tần Lam giả bộ đau lòng, ghé vào vết thương của Tiêu Dực mà thổi thổi vài cái.

Nhưng thật ra cô cũng không rõ bản thân mình có đau lòng hay không nữa.
Thấy cô quan tâm mình như vậy, tâm tình của Tiêu Dực trở nên rất vui vẻ.

Anh bật cười thành tiếng, ghé đầu áp trán mình lên trán cô, hành động đầy âu yếm.

Thế nhưng, sắc mặt của anh đột nhiên ngưng đọng lại, thay đổi.
Sao xung quanh cô có mùi thuốc lá?
Nhớ lại mấy tin đồn không hay trước kia về Tần Lam, Tiêu Dực bắt đầu nghi ngờ cô từng đi đâu đó trong thời gian anh không có ở đây.

Hơn nữa đối tượng cô tiếp xúc chắc chắn là đàn ông.
Với một người có tính kiểm soát cao như anh, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô?
- Em mới đi đâu về?
Không còn sự dịu dàng ấm áp ban nãy nữa, Tiêu Dực lạnh giọng tra khảo Tần Lam.


Cô lúc này mới ý thức được bản thân đã vô tình lưu lại mùi thuốc lá khi ban nãy có nói chuyện với ông chủ toà soạn, thật không ngờ Tiêu Dực lại có mũi thính như vậy.
Nhưng bí mật cô đi viết cho toà soạn X, cô nhất định phải giấu thật kỹ:
- Ban nãy...!em xem phim với Yên Hạ, mùi thuốc này em không hề biết nó từ đâu chui ra, thật đấy!
Lời giải thích nói suông không có bằng chứng nào thì làm sao có thể khiến cho người khác tin tưởng được chứ? Hiển nhiên là Tiêu Dực cũng không hề tin, anh lạnh lùng cảnh cáo cô:
- Em tốt nhất nên an phận một chút.

Nếu mà để tôi biết được những chuyện không hay từ em, lúc đó cũng đừng có trách tôi vì sao tàn nhẫn.
Câu cảnh cáo này gợi cho Tần Lam nhớ đến khẩu súng thường mang theo bên người của Tiêu Dực, cô sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Thế nhưng anh càng uy hiếp, cô lại càng phải tìm cách để giấu thật kỹ, nếu không thì hậu quả...!cô thật sự cũng không dám nghĩ tới.
- Thống soái, trong lòng em chỉ có anh mà thôi, làm gì còn có tâm tư giấu anh chuyện gì khác nữa chứ? Anh nhìn thấy không, thời gian anh đi em thật sự rất nhớ anh, tới nỗi ngủ không ngon, hai mắt thâm đen rồi đây nè.
Tiêu Dực cũng theo sự tò mò mà nhìn kỹ quầng thâm dưới mắt của Tần Lam, thấy cô không giống như nói dối, cơn giận của anh mới nguôi đi một chút:
- Mong là em nói được làm được!
- Tất nhiên rồi, thống soái là soái ca ai ai cũng mê mà lại, em cảm thấy vinh dự còn không hết nữa là, làm sao có thể làm chuyện xấu sao lưng anh?
Tần Lam càng lấy lòng anh, chính vì cô biết cách ăn nói ngon ngọt nên tâm tình của Tiêu Dực mỗi khi ở bên cô lúc nào cũng vui.

Anh cũng không tính toán chuyện ban nãy nữa, chủ động nghiêng người, đè cô xuống dưới thân.

Mặc dù đột ngột nhưng Tần Lam không cho phép bản thân mình hoảng hốt.

Dù sao mấy thứ kia cũng đã làm rồi, cô phải bình tĩnh.
Ngoài mặt, Tần Lam tỏ ra vô cùng ngượng ngùng:
- Thống soái, ngài...!thật hư!
Tiêu Dực nhếch môi, tâm trạng vui vẻ vô cùng.

Anh dịu dàng cúi xuống hôn lên môi cô, sự mềm mại ngọt ngào của cô khiến cho anh mê đắm, anh cuối cùng cũng biết thương hoa tiếc ngọc hơn:
- Hầu hạ tôi! Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.
Không hiểu sao lời nói không biết là vô tình hay cố tình này của Tiêu Dực, lại khiến cho trái tim Tần Lam thổn thức đập loạn nhịp.

Thường ngày không phải anh tới nỗi quá thô bạo, nhưng đột nhiên anh dịu dàng quá mức thế này, khiến cho cô không quen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi