CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Mộ Hi còn đang tháo trang sức, cô đã ca hát ở chỗ này bốn năm, đối với nơi này cũng có tình cảm, nếu như bởi vì mình mà phong hát bị hủy, thì làm sao cô lại nhẫn tâm, nhưng mà, chao ôi! Cùng lắm thì rời đi, vì vậy hạ quyết tâm.

"Ông chủ, ông yên tâm, tôi sẽ không để ông khó xử, ông đã liên tục bảo vệ tôi nhiều năm như vậy, tôi hiểu rõ, kỳ thật có rất nhiều người muốn gặp tôi, đều là ông ở sau lưng cản lại cho tôi. Cho nên, ông hãy chờ, tôi đi thu dọn một tý, cùng ông đi qua."

"Chim bồ câu trắng, tôi chỉ nói là mang cô đến, bọn họ có bản lĩnh xem được dung mạo của cô hay không, còn chưa nhất định, ngược lại cô hành sự tùy theo hoàn cảnh, tôi đi cùng cô, đừng sợ."

Chu Kiều Hâm đối với Mộ Hi mà phá lệ, phía sau hậu trường là nơi riêng tư, người bình thường không vào được, Mộ Hi cũng không cần thợ trang điểm, bởi vì cô chỉ cần đánh phấn lót, vẽ loạn son môi là được, ở lại phòng hát Cửu Châu ngây người bốn năm, chỉ có mỗi vị ông chủ này là gặp cô, người khác ai cũng không biết cô, kỳ thật sở dĩ lúc ấy Mộ Hi yêu cầu mang mặt nạ ca hát, chủ yếu chính là sợ người quen biết nhìn thấy, sau đó thì mẹ sẽ biết rõ, cô không muốn để họ lo lắng, cho nên mỗi khi đến cuối tuần người trong nhà chỉ biết cô phải đi dạy gia sư, không biết cô ca hát ở phòng hát.

Mộ Hi lại đeo mặt nạ lên lần nữa, khóe miệng khẽ cười, biểu hiện rất nhẹ nhàng, làm cho Chu Kiều Hâm nhìn thấy yên tâm không ít, vốn đang lo lắng cô sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới sảng khoái đáp ứng như vậy.

"Dẫn đường đi, ông chủ Chu."

Mộ Hi đi sau lưng Chu Kiều Hâm vào phòng riêng của Nam Cung Diệu.

Khiến Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu ngồi trên ghế sofa, lúc ấy cũng rất ngạc nhiên, là anh ta? Tại sao lại là anh ta? Tại sao cái người cuồng tự kỷ lại chạy tới đây, người đàn ông này thật đúng là âm hồn không tiêu tan!

Chu Kiều Hâm muốn hòa dịu, nhưng còn chưa có há mồm, đã bị Lãnh Đông đuổi trở về.

"Ông chủ Chu, ông đi xuống trước đi, có việc gì Diệu tổng sẽ báo ông, xin mời?"

Chu Kiều Hâm không yên tâm về Mộ Hi, nhưng vừa không dám chọc giận bọn họ, đành phải nhìn Mộ Hi một chút, ý là tôi ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi, kỳ thật nếu quả thật có việc gọi ông cũng là như không, ông cũng nghe nói hai người kia đều có bản lĩnh, chính mình không phải đối thủ của họ!

Mộ Hi hiểu ý ông chủ Chu, vì vậy cho ông một cái mỉm cười thản nhiên, ý là yên tâm đi.

"Ông chủ Chu, ông đi trước đi, tôi sẽ tự giúp mình."

Mộ Hi bình tĩnh nói, chẳng biết rằng, Nam Cung Diệu bị giọng nói của cô thu hút, cái giọng nói này không giống giọng lúc ca hát, vì sao giọng nói này nghe quen như vậy?

"Chào anh, tôi là chim bồ câu trắng, rất vinh hạnh vì anh yêu thích giọng hát của tôi."

Nam Cung Diệu vòng hai tay trước ngực, một đôi mắt chim ưng sắc bén đánh giá Mộ Hi, trong ánh mắt toát ra ánh mắt hài lòng, cô bé này, giọng nói êm tai, nói chuyện ngọt ngào, vóc người hoàn mỹ, nhìn gần cô lại có cái mông mê người , tròn chịa vểnh lên, hết sức đẹp, đúng là loại mình thích.

Mộ Hi cảm nhận được ánh mắt anh bắn tới, trong lòng có chút sợ hãi, người đàn ông này quả thực chính là dã thú khủng bố nhất, thế nhưng lại chạy đến đây tìm phụ nữ, từ ánh mắt nhìn người của anh cũng có thể thấy được anh là đại sắc quỷ, còn là vai ác.

Bất quá, cô không sợ, từ nhỏ đến lớn cái ánh mắt gì chưa từng thấy qua, cô cũng không phải bị dọa sợ, sớm đã luyện thân thể thành thép. Người đàn ông này làm cho người ta có loại áp lực, cho nên cô phải cẩn thận ứng phó, nếu không làm tốt có thể sẽ lại liên lụy tới phòng hát.

"Xin hỏi, tôi có thể ngồi xuống không?" Mộ Hi hết sức lễ phép hỏi Nam Cung Diệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi