CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

(*): miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo

Lãnh Đông nghe Mộ Hi nói, trong lòng có chút thay cô toát mồ hôi dầm dề, ngườ phụ nữ này thực cho rằng tổng giám đốc chết, cái gì cũng dám nói, còn dám gọi tên thẳng tổng giám đốc, anh đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy, chưa từng nghe ai gọi thẳng tên tổng giám đốc, tối thiểu là không có ở trước mặt gọi thẳng tên, sau lưng cũng không biết.

Lãnh Đông sợ cô lại nói lung tung, muốn ra hiệu với cô, nhưng không có lệnh của tổng giám đốc, anh không dám, vì vậy.

"Thư kí Mộ, cô đừng quá đau khổ."

"Tôi đau khổ? Tôi là hận anh ta chết quá nhanh, tôi và anh ta còn có thù chưa báo đi?"

Mộ Hi nghe được lời Lãnh Đông nói, biết mình luống cuống, cho nên vội vàng kiếm cớ, mặc dù là đau khổ, nhưng cũng phải thận trọng một chút, dù sao bọn họ chỉ là quan hệ cấp trên dưới. Vừa mới khóc nức nở , không biết còn tưởng rằng chồng cô chết kia!

Lãnh Đông buồn cười, thật là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, rõ ràng là đau khổ, lại tìm cớ như vậy, hù dọa đứa trẻ ba tuổi còn có thể.

"Xin hỏi là thù gì?" Nam Cung Diệu rất hài lòng phản ứng của Mộ Hi, chuẩn bị thu lưới, anh từ phía sau nhàn nhạt hỏi cô.

"Chính là... Ồ?"

Mộ Hi vừa định trả lời, cảm giác không đúng, giọng ai vậy? Giọng này truyền từ phía sau tới .

Quay đầu nhìn lại.

"Má ơi, quỷ a..."

Mộ Hi bị dọa đến trốn sau lưng Lãnh Đông, Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi nắm thật chặt cánh tay Lãnh Đông, vì vậy.

"Lãnh Đông, hôm nay cậu cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi."

"Vâng, Diệu tổng."

Lãnh Đông hết sức thức thời rời đi.

"Này? Lãnh Đông, anh đừng đi! Anh đừng đi!"

Mộ Hi cầu cứu, kỳ thật, Lãnh Đông rất muốn giúp cô, nhưng anh biết rõ lần này tổng giám đốc tới thật, bởi vì tổng giám đốc không mang theo phụ nữ trở về biệt thự của mình, Mộ Hi là người phụ nữ đầu tiên ở trong biệt thự của tổng giám đốc, cho nên anh cần phải thức thời.

Nam Cung Diệu nghe được Mộ Hi cầu cứu Lãnh Đông, trong lòng cực kỳ khó chịu, vác Mộ Hi lên đi vào bên trong.

"Thả tôi xuống, thả tôi xuống..."

Mộ Hi vừa đánh sau lưng Nam Cung Diệu, vừa dùng sức giãy giụa, nhưng đều phí công , vì vậy sức lực người đàn ông này quá lớn!

Đi vào phòng ngủ, Nam Cung Diệu ném Mộ Hi lên giường.

"Không được phép xuống giường, nếu không, tôi xé cô."

"Lại đây, làm ơn, đổi từ mới mẻ chút được không?"

Mộ Hi bị ném trên giường cũng không đau nhức, bởi vì giường rất mềm mại, Mộ Hi nằm chỗ này ngược lại không nghĩ tới ngồi dậy.

"Vừa rồi là ai khóc nức nở?"

"Anh, hèn hạ, hai tên đàn ông các người lừa gạt một cô gái nhỏ, bẽ mặt hay không."

"Đừng bảo tôi hèn hạ, nếu không tôi sẽ lập tức làm chuyện hèn hạ, không tin cô liền thử xem."

Nam Cung Diệu nói, lấy súng trên người ra, chuẩn bị thu lại, Mộ Hi nhìn thấy, sợ đến mặt trắng bệch , đứng dậy.

"Anh, anh không hẹp hòi như vậy chứ? Nói anh vài câu anh liền muốn giết người diệt khẩu."

Mộ Hi sợ tới mức ngã ra sau.

"A - - "

Ngay lúc Mộ Hi từ trên giường rơi xuống, Nam Cung Diệu ôm lấy cô.

"Nhớ kỹ, tôi sẽ không giết phụ nữ, ta chỉ biết ngủ với phụ nữ."

"Lưu manh."

"Ta không thể có lỗi với danh xưng cô đưa, hôm nay tôi sẽ lưu manh cho cô xem."

Nam Cung Diệu hung hăng hôn Mộ Hi.

"Bởi vì cô vì tôi chảy nước mắt, hiện tại tôi muốn ban thưởng cho cô thật tốt."

Nam Cung Diệu hung dữ nhìn Mộ Hi, ai ngờ thời điểm nguy cấp.

"Nếu anh dám cưỡng bức tôi, tôi liền làm cho anh biến thành thái giám, sự lợi hại của tôi anh cũng biết , bất quá, anh còn có lựa chọn, anh có thể đổi ban thưởng đặc biệt thành tiền mặt không?"

Mộ Hi lời nói thực sát phong cảnh, nhưng là, Nam Cung Diệu thích cô thẳng thắn, có rất nhiều phụ nữ đều là yêu tiền của anh, các cô ấy mặt ngoài không đề cập tới tiền, nhưng là trong mắt hướng tiền làm chuẩn , Mộ Hi mặc dù muốn tiền, nhưng ánh mắt cô lại lộ ra một loại chân thật gì đó, thứ này hết sức trân quý, đây là thứ người khác không có.

"Không được."

Nam Cung Diệu lại một lần nữa ôn nhu hôn lên Mộ Hi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi