CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

"A - - "

Mộ Hi sợ tới mức đặt mông ngồi trước cửa phòng tắm, thảm, bắt ngay tại trận, Nam Cung Diệu đã quấn khăn tắm đi ra.

"Có muốn nhìn nhiều một chút hay không?"

Nam Cung Diệu đưa tay tháo khăn tắm ra, kỳ thật trong lòng anh rất vui vẻ, cuối cùng cô vẫn là phụ nữ, vẫn không ngăn cản nổi sự hấp dẫn.

"Lưu manh."

Mộ Hi sợ tới mức lấy tay che mặt, nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, rõ ràng cô cảm thấy mặt mình dựa vào một nguồn nhiệt nóng, chẳng lẽ là thân thể anh, xong rồi xong rồi, lần này anh sẽ không bỏ qua cô, Vân Tĩnh Sơ, mình chính là bị cậu hại chết.

Hai tay Mộ Hi che mặt, trong lòng còn đang suy nghĩ, có phải bây giờ người đàn ông này còn đang trần trụi, nghĩ tới đây trái tim cô như muốn nhảy ra, chẳng lẽ thật sự cô phải nhìn thấy nơi đi tiểu đó, thật xấu hổ! Oa? Vì sao người đàn ông thối này lại không nói lời nào?

Ánh mắt Mộ Hi cực nóng nhìn xuyên qua từ kẽ tay, nhìn về phía phần eo trở xuống của người đàn ông kia.

"Cắt, thiếu chút là hù chết người, máy móc đi tiểu của anh đã sớm thấy qua."

Mộ Hi nói xong biết mình lỡ miệng, ngày đó ở trong xe, Nam Cung Diệu bị mộng du, cho nên anh còn không biết chuyện này, chính mình lại vừa lỡ lời!

Kỳ thật, bên trong Nam Cung Diệu còn mặc một cái quần lót, mặc dù mặc quần lót, nhưng nơi đó lại vẫn hết sức hùng vĩ cao lớn, Mộ Hi xấu hổ vội vàng xoay mặt đi.

Đúng lúc này Nam Cung Diệu đoạt lấy ảnh Mộ Hi chụp, nhìn thấy mình đang tắm rửa, anh nở nụ cười, xem ra con nhím này muốn đàn ông.

"Hóa ra cô đã thầm mến tôi đến loại trình độ này, tôi có phải không nên phụ lòng của cô hay không?"

Nam Cung Diệu mang theo giọng điệu khiêu khích hỏi Mộ Hi, dù sao Mộ Hi cũng là cô gái, trong lòng ngượng ngùng, trên mặt hừng hực, lúng túng không chịu được. Chao ôi! Xúi quẩy, chụp trộm ảnh nude của người ta, bị người ta bắt ngay tức thì, đối với Mộ Hi mà nói thì bầu không khí lúc này hết sức lúng túng.

"Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích."

Mộ Hi đột nhiên nheo mắt to lại, chớp chớp, mang theo một tia xảo trá, tận lực để mình biểu hiện tự nhiên, hy vọng có thể che dấu phần chột dạ kia.

"Nói."

Nam Cung Diệu thật sự muốn nghe cô có thể nói cái gì?

"À, kỳ thật là như vậy, tôi, một người bạn của tôi đặc biệt sùng bái anh, cho nên tôi hy sinh một tý, muốn chụp trộm vóc người của anh, không ngờ mới chụp được vài tấm, đã bị anh bắt được. Chẳng qua, tổng giám đốc, tôi muốn hỏi anh một chút là chụp ảnh người có tiếng tăm có phải là rất đáng tiền hay không?"

Mộ Hi đột nhiên nhớ ra chính mình mỗi ngày ở cùng với anh, nếu như ảnh chụp rất đáng tiền, vậy thì sau này cô sẽ chụp trộm nhiều một chút, chẳng phải là sẽ phát tài. Vả lại, anh cũng không có tổn thất gì! Còn có thể nổi tiếng, còn có thể câu mỹ nữ, mà với vóc người kia, quả thật hết sức mê người .

Nam Cung Diệu hiểu rõ trong cái đầu nhỏ Mộ Hi đang suy nghĩ gì? Vốn vẻ mặt đắc ý bỗng trở nên rất lạnh lùng.

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Mộ Hi. dienddanlequyddon

"Hừ! Thật sự là con giun đũa, anh biết người ta đang suy nghĩ gì?"

"Cô nghĩ gì, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đến lượt tôi, cô phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào? Chẳng hạn như, phí tổn thất tinh thần?"

Nam Cung Diệu sẽ không dễ dàng buông tha Mộ Hi như vậy.

"Phí tổn thất tinh thần chó má gì, tôi không có cường gian anh, phải dùng tới phí bồi thường sao? Và lại anh cũng không thiếu tiền!"

Nam Cung Diệu hoàn toàn bị cô đánh bại, nói chuyện quá khó nghe, chẳng qua hết sức thỏa mãn.

"Ý của cô là, vừa rồi không chỉ chuẩn bị chụp hình, chẳng lẽ còn nghĩ tiến thêm một bước?"

Nam Cung Diệu cố ý bới móc cô, cái cô nhóc này nói chuyện quá lỗ mãng, người bình thường thật đúng là không chịu nổi! dienddanlequyddon

"Nguy rồi, nguy rồi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện, tạm biệt."

Mộ Hi nhìn lại thời gian, hôm nay là buổi tối cuối tuần, còn có một màn biểu diễn, cho nên nhất định cô phải chạy nhanh tới phòng Cửu Châu.

"Đứng lại."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi