CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Nam Cung Diệu nhận được một bức thư không có tên, trong lòng thấp thỏm, đây là chữ viết của Mộ Hi, điều này nói rõ cô đã nhìn thấy tin tức trên báo. Mở bức thư ra, chỉ hé mở đã thấy số chữ rất ít.

Diệu:

Xin cho phép tôi gọi anh như vậy một lần cuối cùng, tha thứ cho tôi vì không cách nào yêu anh, bởi vì tiền quan trọng hơn anh, nên tôi đã nhận tiền của người ta, điều kiện là rời khỏi anh, bây giờ anh đã biết người phụ nữ như tôi ham tiền thế nào chứ? Như vậy căn bản là tôi không đáng để anh yêu, tôi đã tìm được hạnh phúc của mình, chuẩn bị sống bình yên qua ngày, đây chính là cuộc sống tôi muốn. Mà anh chỉ là khách qua đường của tôi, hãy quên tôi đi, không cần tìm tôi nữa.

Mộ Hi viết.

Mộ Hi liền viết những dòng này, đây là cách làm cô đã suy nghĩ cả đêm, chỉ có để cho Nam Cung Diệu hết mọi hy vọng, anh mới không tìm cô nữa, như vậy Mộ Đồng sẽ không gặp nguy hiểm. Em gái đã rất vất vả mới có được nguồn thận thích hợp, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mặc dù Mộ Hi viết như vậy, nhưng con người đều có tư lợi, cô vẫn hy vọng trong lòng Nam Cung Diệu còn nhớ tới cô, không cần quên cô hoàn toàn.

Có lẽ, thời gian lâu dài, anh sẽ tìm được người phụ nữ mình yêu, đến lúc đó trong trái tim anh sẽ được người phụ nữ đó lấp đầy, có lẽ sẽ không còn vị trí cho cô nữa!

Nghĩ tới đây, lòng thấy quặn đau, giống như có một thanh đao đang cắt từng khúc.

Hai tháng sau.

Mộ Đồng cùng mẹ cô đều đi ra ngoài, bởi vì Mộ Hi sắp sinh, hai người ra ngoài mua đồ dùng cho đứa bé. Mộ Hi ngồi một mình bên bàn xem tiểu thuyết, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, Mộ Hi mặc một bộ quần áo bà bầu, vừa to vừa béo, đúng lúc che kín bụng bự của cô.

Cửa phòng bị người ta đá văng, sức lực rất lớn, cảm giác cả căn phòng đều rung chuyển.

Cửa chính cùng cửa phòng bị người ta dùng chân đá văng, còn nhớ em gái đã khóa chặt cửa mới rời đi, xem ra ổ khóa không thể cản trở người đó được. Đầu tiên Mộ giật mình, sau đó quyển sách rơi trên mặt đất, người này chính là Nam Cung Diệu, làm sao anh tìm được tới đây?

"Ông chủ..." Hộ vệ theo phía sau nơm nớp lo sợ nói.

"Biến, đều ra ngoài." Những người theo sau đều lui ra ngoài.

"Vì cái gì? Em nói cho tôi biết tất cả chuyện này là vì cái gì? Người phụ nữ đáng chết, em ngay cả rắm cũng không tha, mà cứ rời đi như vậy, muốn tìm cái chết phải không?" Mộ Hi ngồi cạnh bàn, bởi vì cái bàn tương đối cao, cho nên Nam Cung Diệu không có phát hiện bụng của Mộ Hi to ra.

"Không phải tôi đã viết thư nói cho anh biết sao, đó chính là đáp án." Vẻ mặt Nam Cung Diệu tràn đầy phẫn nộ, đấm một đấm lên bàn, cái bàn lập tức lõm xuống.

Nhìn anh khổ sở, Mộ Hi hết sức đau lòng, lúc này cô cách anh gần như vậy, cô muốn dựa vào ngực anh nói cho anh biết, anh sắp làm cha, nhưng cô không thể, vì an toàn của con bé, cô không thể mạo hiểm.

Khóe miệng Nam Cung Diệu giật giật, mắt ưng giống như phun ra lửa giận, người phụ nữ này trả lời dứt khoát như vậy, chẳng lẽ bản thân liên tục đa tình?

"Diệu tổng, tất cả lời giải thích tôi đều viết trong thư, tôi không muốn lặp lại lần nữa, mời anh mau rời đi, bởi vì chồng tôi sắp về rồi. Tôi không hy vọng hai người chạm mặt." Mộ Hi không còn cách nào, đành phải nghĩ ra biện pháp đuổi anh rời đi, cho nên mới phải nói như vậy.

"Chồng? Em nói cái gì?" Nam Cung Diệu thật sự không tin lỗ tai của mình, có phải người phụ nữ này điên rồi hay không, cô là vợ của anh, không có anh đồng ý, cô lại dám kết hôn cùng người đàn ông khác.

"Em là người phụ nữ của tôi, không có sự đồng ý của tôi, ai dám cưới em, tôi liền giết hắn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Chúng tôi chưa có cử hành hôn lễ, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, anh hãy mau đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Mộ Hi cố nén nước mắt, hạ lệnh đuổi khách.

"Nhất định em có chuyện gạt tôi, tôi biết rõ em yêu tôi." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, Mộ Hi hết sức sợ hãi anh sẽ nhìn thấy bụng cô, cho nên liên tục đặt tay trên bàn, ngăn trở cái bụng.

"Nam Cung Diệu, chẳng lẽ anh vẫn không rõ, căn bản tôi không yêu anh, tôi đã thử qua việc yêu anh, nhưng mà không thể, cho nên anh hãy tỉnh lại đi!" Giọng nói Mộ Hi run rẩy, lúc này trái tim giống như bị xé nát.

Một lúc sau, giọng Nam Cung Diệu giống như đến từ phía chân trời xa xôi.

"Mộ Hi, em biết nếu như là người khác đối với tôi như vậy, tôi sẽ không chút do dự vặn gãy cổ người đó, nhưng mà em, tôi không làm được, tôi muốn để cho em còn sống, tôi muốn nhìn xem em có hạnh phúc không, không có ai yêu em hơn tôi."

Nam Cung Diệu nói xong rời đi, để lại hơi thở lạnh như băng.

Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu rời đi, khóc nói: Tôi vĩnh viễn đều là vợ của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp anh khỏi trái tim tôi. Nhưng mà những lời này cô chỉ có thể nói cho mình nghe.

Ngay khi Mộ Hi được đẩy vào phòng sinh, thì đúng là ngày Nam Cung Diệu và Khang Hân đính hôn, bởi vì Mộ Hi phản bội, Nam Cung Diệu tiếp nhận sắp xếp của cha, đính hôn cùng Khang Hân.

Bởi vì thai nhi có kích thước quá lớn, cho nên bác sĩ kêu Mộ Hi làm sinh mổ, Mộ Hi thuận lợi sinh ra một đứa con trai, tên là Mộ Tư Nam.

Bốn năm sau.

"Mẹ, hôm nay mẹ có thể tới nhà trẻ đón con hay không?" Mộ Tư Nam mở to mắt nhìn Mộ Hi nói.

"Nam Nam, mẹ bận nhiều việc, còn phải đi làm, bà ngoại sẽ đi đón con, ngoan ngoãn nào." Mộ Hi đưa tay xoa đầu Mộ Tư Nam, sau đó chuẩn bị đi làm.

"Nam Nam sẽ ngoan ngoãn, mẹ phải đáp ứng con tan việc sớm về nhà nhé, đây là mệnh lệnh, bởi vì con là đàn ông duy nhất trong nhà."

Mộ Tư Nam lạnh lùng nói, vẻ mặt hết sức tự hào. Mộ Hi thấy vậy trong lòng ê ẩm, đứa bé này càng lớn càng giống Nam Cung Diệu, không dừng lại ở bộ dáng như anh, tính tình và tính cách cũng rất giống anh, còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhìn kỹ một chút quả thực chính phiên bản nhỏ của Nam Cung Diệu - - Tiểu Diệu.

Có đôi khí Mộ Hi nói giỡn liền gọi con trai là - - Tiểu Diệu, kỳ thật Mộ Đồng và mẹ cô đều cho rằng Mộ Hi nói - - Tiểu Yêu, vì Mộ Hi kiên trì muốn sinh đứa bé, cho nên bọn họ liền hiểu như vậy. (Nghĩa tên này ta không hiểu nhé)

"Được rồi, mẹ tan làm sẽ về nhà, mẹ sẽ nghe theo mệnh lệnh của người đàn ông duy nhất trong nhà." Mộ Hi ha ha cười. Tuổi còn nhỏ như vậy, lúc nào nói chuyện cũng như ra lệnh. Khiến cho Mộ Hi thường nhớ tới Nam Cung Diệu cũng thường ra lệnh như vậy, đây là mệnh lệnh, em chỉ cần phục tùng là được.

Chao ôi! Thật là cha nào con nấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi