CÔ VỢ NHỎ VÀ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO


“Hả?”
Hứa Trúc Linh xấu hổ vô cùng, ngây người nhìn về phía Cố Thành Trung, chỉ thấy anh bình tĩnh gật đầu.

“Đương nhiên.


Cố Thành Trung nói dối không chớp mắt, nói tới tự nhiên cực kỳ.

Hứa Trúc Linh âm thầm bật ngón cái với anh.

Quả nhiên là loại người chuyên làm việc lớn, tố chất tâm lý cứng như vậy, không giống như cô, chân đã mềm đi rồi.

Ông cụ Cố cười gật đầu, đôi mắt vẩn đục hiện lên một chút tia sáng.

Ông cụ Cố thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra hai người đang nói dối.

Lần này ông tới đây, chính là vì để xúc tiến cảm tình của đôi vợ chồng son.


Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh về phòng ngủ, cửa phòng chưa kịp đóng lại, không nghĩ tới chú An đã tiến vào, đem quần áo chăn gối không dùng ôm đi hết.

Ông cụ Cố đứng ở ngoài cửa nhìn phòng ngủ đơn bạc, nhìn thấy trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, khóe miệng khẽ cong lên.

“Các con cũng đi ngủ sớm một chút, buổi tối mùa đông lạnh lắm.

Chú An, tìm hai người dọn ghế sô pha đi, còn cái ghế treo trên ban công kia nữa, dọn hết đi.

Rất nhanh, những thứ này đều bị dọn đi"
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn Cố Thành Trung.

Ông cụ Cố rõ ràng là không để lại đường lui, bây giờ có ngủ dưới đất hay ngủ trên sô pha cũng không được.

“Bây giờ… Bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”
Hứa Trúc Linh mở to đôi mắt đáng thương nhìn anh.

Cố Thành Trung cũng không nghĩ tới ông già lại tuyệt tình như vậy, không để cho anh một chút đường lui nào.

Anh khẽ cụp mắt, vốn còn đang định lừa dối cho qua, bây giờ cũng chỉ có thể nói chuyện thẳng thắn.

Anh lạnh nhạt lên tiếng:
“Tôi đi nói chuyện với ông ấy.


Anh vừa mới định bước đi đã bị Hứa Trúc Linh ngăn lại.

“Ông ấy cũng có ý tốt, nếu như biết chúng ta không ở cùng nhau liệu ông ấy có không hài lòng về em không?”
Hứa Trúc Linh có chút lo lắng, mọi người đều nói gả vào nhà giàu nhìn qua thì hạnh phúc nhưng thật ra chỉ người trong cuộc mới biết bên trong toàn là dối gạt.

Nếu như cô thật sự bước vào cửa lớn nhà họ Cố, người đàn ông này sẽ là chỗ dựa duy nhất của cô.

Cô không muốn khiến Cố Thành Trung khó xử.

“Yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám làm gì em hết.



Hứa Trúc Linh biết địa vị của anh ở nhà cũng không cao, nhưng lại vẫn hứa hẹn với cô như vậy, cô đã rất vui mừng rồi.

Cô hơi do dự
“Hay là… Buổi tối ngài ngủ ở đây đi?”
“Chúng ta ngủ cùng nhau?”
Cố Thành Trung nheo mắt.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, mặt đỏ tai hồng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

Bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, ông cụ Cố cao hứng phấn chấn tới đây, cũng không thể thất vọng đi về.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, run rẩy nói:
“Ừm… Chúng ta, ngủ cùng nhau đi, ngài… Ngài hẳn sẽ không làm loạn linh tinh đúng không?”
“Em tin tôi là người quân tử tới như vậy sao?”
Cố Thành Trung dở khóc dở cười, anh chính là một người đàn ông có nhu cầu s1nh lý bình thường, rốt cuộc cô lấy đâu ra can đảm đưa ra yêu cầu chung chăn chung gối?
“Đương nhiên là em tin ngài!”
Lần trước cô chủ động hiến thân, Cố Thành Trung cũng không muốn, chẳng lẽ lần này lại có biến cố ư?
“Em đi chuẩn bị quần áo ngủ cho ngài, ngài tắm rửa trước đi.


Hứa Trúc Linh cho rằng Cố Thành Trung là con cừu lớn, nhưng lại không biết trong thân thể anh là một con sói hoang.


Nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của cô, Cố Thành Trung chỉ cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.

Bộ dạng của anh không giống người xấu sao? Sao cô có thể tin tưởng anh như vậy, làm hại anh cũng không nỡ phụ sự kỳ vọng của cô, sợ đánh vỡ hình tượng tốt đẹp về mình trong lòng cô.

Anh nở nụ cười chua xót:
“Được, vậy thì tôi sẽ nỗ lực làm chính nhân quân tử.


Hứa Trúc Linh nghe được lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là giống như cô tưởng tượng, anh lớn tuổi như vậy mà còn chưa kết hôn, trưởng thành như thế, rất dễ sinh ra tâm lý tự ti.

Tâm lý tự ti sẽ khiến cho thân thể xảy ra biến hóa, hóa ra Cố Thành Trung cũng rất đáng thương.

Cố Thành Trung tắm rửa xong bước ra ngoài, cũng chỉ bọc khăn tắm.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy mà mặt đỏ tai hồng, ánh mắt không có chỗ trốn.

Tuy rằng lần này anh đã che đi những chỗ quan trọng, nhưng nhìn qua cũng cảm thấy thẹn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi