Nghe vậy, hai mắt của cô lập tức tỏa sáng, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề, cô mang nhiều nhất chính là táo lát.
Trong đại viện đều là biệt thự màu trắng độc lập, xe chậm rãi dừng lại, Diệp Giai Nhi quan sát bốn phía.
Trước cánh cổng chạm khắc bằng đồng, bà cụ đang đứng ở đó, mặc dù tuổi tác đã gần bảy mươi, nhưng mà trông vẫn rất có tinh thần, tràn trề sức sống.
Cửa xe mở ra, bà ta sải bước đi tới trực tiếp ôm Thẩm Hoài Dương vào lòng, vỗ vỗ vai của anh: “Hoài Dương, cuối cùng bà đã có thể gặp cháu rồi.
”
Đường cong tuấn mỹ trên gương mặt mềm mại hơn, lúc này, sắc mặt luôn lạnh nhạt của Thẩm Hoài Dương lại lộ ra vẻ dịu dàng khác thường: “Bà Mục, gần đây bà vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe lắm, cho bà một tảng đá bà còn có thể nhấc lên nổi.
” Một giây trước, giọng nói của bà cụ vô cùng vang dội, một giây sau lại tủi thân như là một đứa con nít: “Cháu không chịu đến thăm bà, có phải là quên bà rồi không, không nhớ bà hả?”
Anh ôm bà vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhớ bà nhất luôn, còn mang theo táo lát mà bà thích ăn nữa nè, mà có muốn không ạ?”
“Muốn chứ.
” Bà cụ giống như là chú chim non nép vào trong ngực của Thẩm Hoài Dương.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như là Diệp Giai Nhi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cô chưa từng nghĩ tới bà cụ lại… đáng yêu như thế.
Mà thái độ của Thẩm Hoài Dương đối với bà cụ và thái độ đối với Tô Tình cùng Tô Chính Quốc quả thật như là hai người khác nhau.
“Mợ Thẩm, táo lát cô mang theo đâu rồi?” Anh nhìn qua.
Lấy lại tinh thần, cô vỗ nhẹ vào cái vali: “Đều ở trong này.
”
Đôi mắt sắc bén của bà cụ quan sát Diệp Giai Nhi mấy lần, nhìn chằm chằm một lúc: “Nghề nghiệp.
”
Diệp Giai Nhi thành thật trả lời: “Giáo viên ngữ văn ạ.
”
Hài lòng gật đầu, bà cụ nói: “Bà thích cái cách nghiền ngẫm từng chữ này.
”
Diệp Giai Nhi: “…”
“Có từng gặp ông cụ Tô chưa?”
Cô thầm nghĩ, suy đoán ở trong lòng, ông cụ Tô chắc chắn là Tô Chính Quốc, cô gật đầu.
Ai ngờ là một một giây sau, bà cụ đột nhiên lại nói một chủ đề ông nói gà bà nói vịt: “Bà với ông cụ Tô, người nào trẻ tuổi hơn?”
Nhìn chằm chằm vào bà cụ một lúc, Diệp Giai Nhi mới ho nhẹ một tiếng: “Ông ngoại có hơi trẻ tuổi một chút.
”
Đây là sự thật, tóc của Tô Chính Quốc đen hơn một chút, cũng trông trẻ tuổi hơn, nếu như chỉ dựa vào gương mặt, thật sự không thấy bằng tuổi nhau.
“Ông ấy cứ luôn trốn bà đi nhuộm tóc, đúng là tuổi nhỏ hơn bà ba tuổi, mắt nhìn của mợ Thẩm không tệ đó.
” Bà cụ khen cô.
“Diệp Giai Nhi, bà ngoại gọi cháu là Giai Nhi là được rồi.
”
“Gọi như thế nào tự ta suy xét, sau này cháu cứ gọi ta là bà Mục giống như Hoài Dương.
”
“… Dạ vâng, bà Mục.
” Cô gọi có hơi mất tự nhiên.
Nhưng mà bà cụ này có tính tình thật kì quái, lại để cho người ta rất yêu thích.
“Một lát nữa bà còn phải đi làm, sắp xếp thời gian như thế nào, hoặc là muốn đi đâu đó, tự bọn cháu xem rồi xử lý đi.
” Bà cụ cúi đầu nhìn thời gian: “Nhưng mà trước khi bà tan làm, nhất định phải trở về nhà.
”
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: “Cháu biết rồi bà Mục.
”
Sau khi bà cụ đi khỏi, Diệp Giai Nhi lấy một cái áo lông từ trong vali mặc vào, nhìn về phía người đàn ông đang chợp mắt ở trên ghế sa lông: “Anh Thẩm, anh có muốn đi Trường Thành không?”
Đáp nhẹ một tiếng, Thẩm Hoài Dương nhấc chân đi thẳng ra phía trước.
Khóe miệng hơi cong lên, Diệp Giai Nhi đi theo sát anh, tuần trăng mật leo Trường Thành, thật sự không tệ.
Mặc dù tuyết lớn vẫn còn đang rơi xuống, nhưng mà người đi dạo Trường Thành cũng không bởi vì tuyết rơi mà giảm bớt.
Diệp Giai Nhi cho rằng thể lực của mình thật sự không tệ, có lẽ là do mang thai, mới đi được một tiếng đồng hồ thì đã thở hồng hộc.
Người đàn ông trước mắt vẫn bước đi mạnh mẽ, hơi thở ổn định.
Vốn dĩ anh đã cao, lúc này lại mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, càng làm tôn lên chiều cao, vẻ tuấn mỹ, dáng người thẳng tắp của anh.
Có không ít những du khách nữ bị hấp dẫn, dường như là ánh mắt dính chặt trên người anh, còn có người lấy điện thoại di động ra âm thầm chụp trộm.
.