Chương 1062
Đó là một người phụ nữ trung niên, bà nhìn tướng mạo và dáng người của cô ta, nghe xong tài ăn nói của cô ta, sau đó liền trả lại sơ yếu lý lịch và bảo cô ta bắt đầu đi làm từ trưa nay, sẽ có ba ngày thử việc.
Buổi chiều, lúc cô ta đang sắp xếp lại quần áo thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước vào, cô ta mặc váy dài tua rua, khoác áo khoác lông chồn, tóc nhuộm, tỏa ra khí chất đầy quý phái.
Lúc nhìn thấy cô ta, những nhân viên trong cửa hàng đều cung kính khom lưng, chào đón, gọi cô ta là cô chủ.
Lâm Nam Kiều nhìn thấy cô ta, cũng nhận ra ánh mắt của cô ta luôn nhìn mình, đánh giá, xem xét.
Một lát sau, cô gái thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới văn phòng, bảo quản lí đưa cho cô ta tư liệu của người mới tới.
Cuối cùng, cô ta lấy di động ra, gọi điện: “Vu Nhất, người tình của cậu đang làm nhân viên ở cửa hàng của chị nên chị gọi nói cho cậu một tiếng.”
Trần Vu Nhất ngẩn ra, gật đầu, nói sức khỏe của cô ấy không được tốt cho lắm, chị hãy quan tâm cô ấy một chút, với lại về sau nếu cô ấy không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng gọi cho em nữa.
Trần Bội Linh gật đầu tỏ ý đã hiểu, bộ móng sơn đỏ gõ nhẹ trên mặt bàn.
Nhìn theo khe hở trên cánh cửa hé, Trần Bội Linh quan sát Lâm Nam Kiều. Cô ta luôn không có thiện cảm với loại phụ nữ này, nhất là cái loại đi làm kẻ thứ ba.
Nhưng Vu Nhất là em trai cô ta, anh ta đã quan tâm thì tất nhiên người làm chị như cô ta cũng sẽ giúp đỡ đôi chút.
Nhưng điều kiện tiên quyết là loại đàn bà này có thể biết thân biết phận, yên ổn, không gây chuyện, không sinh sự, như vậy Trần Bội Linh mới có thể để cô ta ở lại đây. Nếu không làm được như vậy, cô ta sẽ cho người phụ nữ này cuốn gói.
Lâm Nam Kiều rất chịu khó, không chỉ sắp xếp lại quần áo mà còn quét tước, khách hàng vừa đến, cô ta sẽ đi ra đón chào với khuôn mặt tươi cười, lễ phép bưng nước tới.
Trần Bội Linh ngồi trong phòng nghỉ, máy tính xách tay đặt trước mặt, mắt vẫn quan sát Lâm Nam Kiều.
Phải thừa nhận rằng chưa từng thấy cô gái nào đi làm kẻ thứ ba là một chuyện, nhưng thái độ với công việc lại là một chuyện khác như thế này.
Thái độ làm việc của Lâm Nam Kiều khiến cho Trần Bội Linh rất thích.
Buổi tối.
Lâm Nam Kiều hẹn Hàn Thu Trúc ra quán cà phê gặp, cô ta thuê phòng riêng, Hàn Thu Trúc tới hơi muộn.
Từ sau khi xảy ra tranh cãi, suốt khoảng thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Sau cùng vẫn là Lâm Nam Kiều phá vỡ bầu không khí vốn có chút trầm lặng: “Tớ đã gọi loại cà phê mà cậu thích uống nhất đấy, với lại, ngày hôm đó tớ đã không khống chế được cảm xúc của mình, tớ xin lỗi.”
Bạn bè với nhau, cho dù có giận dỗi, nhưng một câu giải thích cũng đủ để cho người kia hết giận.
Hàn Thu Trúc uống một ngụm cà phê, về chuyện với Trần Vu Nhất, cô ta không nhắc lại, cũng không hỏi nhiều. Hai ngày nay báo chí làm rùm beng lên, cả thành phố S không ai không biết chuyện này. Cô ta nói có một người bạn sắp xuất ngũ, diện mạo, gia đình, các mặt đều rất ổn, đợi anh ta về sẽ đưa Lâm Nam Kiều đi gặp mặt.
Lâm Nam Kiều lắc đầu, cô ta không có ý định đi xem mắt. Hàn Thu Trúc thực sự không hiểu nổi rốt cuộc cô ta muốn như thế nào nữa.
Tất nhiên là trong lòng Lâm Nam Kiều có suy nghĩ riêng. Hàn Thu Trúc không biết, cũng không hiểu những suy nghĩ ấy!
“Đúng rồi, sao chuyện của cậu với Trần Vu Nhất lại lên báo thế? Anh ta không điều tra à?” Hàn Thu Trúc hỏi.