CHƯƠNG 1156
“Được, nói vị trí cụ thể của em cho anh biết, còn nữa, ngồi tại chỗ không cần nhúc nhích, bây giờ anh đi lấy xe, em tiếp tục nói chuyện với anh…”
Bên kia, Hoắc Đình Phong đang họp thì chợt đứng dậy, bỏ lại đám nhân viên cấp cao của công ty, khoác áo khoác màu đen lên khuỷu tay, đôi chân dài quyến rũ bước ra ngoài rồi sải bước rời đi…
Còn chưa kịp mặc áo khoác, tay phải cầm điện thoại của Hoắc Đình Phong vuốt nhẹ ấn đường, giọng nói trầm thấp nhưng lại dịu dàng như gió: “Bên cạnh có hệ thống sưởi ấm không, đến phòng làm việc của bác sĩ, hoặc là nơi có thể sưởi ấm ở xung quanh đi, anh tới nhanh lắm, chờ anh mười lăm phút là được. Trong khoảng thời gian này, em có thể nói chuyện với anh, cũng có thể xem TV, đừng để bản thân quá yên tĩnh…”
Thân Nhã im lặng lắng nghe, cách điện thoại di động, cô có thể nghe được rõ ràng tiếng giày da giẫm lên đá cẩm thạch từ bên kia truyền qua, trong trẻo mà gấp gáp.
Nhưng giọng nói của anh vẫn vững vàng như vậy, trật tự không rối loạn, nhưng cô có thể nghe được hô hấp có hơi dồn dập.
Cô có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của anh…
Người đàn ông thành thục như vậy mà hoảng loạn sẽ trông như thế nào nhỉ?
Điện thoại của Thân Nhã trượt từ bên tai xuống, cô nhìn cảnh tuyết cách đó không xa, thật sự rất đẹp, nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo.
“Thân Nhã, em có nghe thấy anh nói không? Thỉnh thoảng hãy phát ra tiếng thở để anh biết em đang nghe…” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Đình Phong mang theo chút dồn dập.
Bỗng nhiên tỉnh táo lại, kéo suy nghĩ chạy xa quay về, Thân Nhã giơ tay lên, khẽ cười nói: “Anh đừng lo lắng, em không sao, chẳng qua là thời gian đi hơi lâu nên em hơi mệt mỏi thôi, em cúp điện thoại, anh tới đây đi.”
Vừa nãy, sau khi đưa Trần Vu Nhất vào phòng cấp cứu, Thân Nhã cũng đi kiểm tra bụng.
Bác sĩ nói dùng sức quá mạnh nên dẫn tới động thai một chút, may là không nghiêm trọng lắm, chỉ kê đơn thuốc cho cô uống.
Bên cạnh có phòng làm việc của bác sĩ, Thân Nhã đi qua xin một ly nước ấm, rồi ngồi ở đó uống thuốc.
Chỉ mới mười phút mà Hoắc Đình Phong đã chạy tới bệnh viện, sợi tóc hơi lộn xộn, bởi vì quá lo lắng nên không mặc cả áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm mỏng manh.
Nhìn thấy anh, Thân Nhã nhíu mày: “Mau mặc áo khoác vào, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thì sao được?”
Đôi chân dài mê người của Hoắc Đình Phong dừng lại, vung áo khoác màu đen ra sau, vạt áo vẽ lên một độ cong rồi được mặc vào người, ánh mắt sâu thẳm lại bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng như chứa đầy nước ấm, được anh nhìn bằng ánh mắt lo lắng và quan tâm như vậy, Thân Nhã chỉ cảm thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc: “Đi thôi.”
Nhìn thấy cô bình an vô sự, sắc mặt cũng thản nhiên như bình thường, lúc này gương mặt nhăn lại của Hoắc Đình Phong mới giãn ra, khóe môi khẽ động rồi nói: “Xe ở bãi đậu xe, chìa khóa ở chỗ này, em đi ra bật hệ thống sưởi ấm lên, sau đó ngồi trên xe đợi anh một lát…”
“Anh đi đâu vậy?” Thân Nhã truy hỏi.
Hoắc Đình Phong khép hờ mắt rồi lập tức mở ra, khẽ cười: “Nhà vệ sinh…”
Thân Nhã nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười nhạt, cầm chìa khóa xe mà anh đưa rồi đi về phía bãi đậu xe.
Sau khi cô rời đi, Hoắc Đình Phong đi về phía trước, chẳng qua anh không tới nhà vệ sinh mà đến phòng làm việc của bác sĩ.
Bên kia.
Trần Vu Nhất vẫn chưa tỉnh, vết thương trên cổ hơi có hơi nghiêm trọng.