CHƯƠNG 1160
Tại sao Trần Vu Nhất anh ta nhất định phải cưới người phụ nữ như vậy chứ? Tàn nhẫn, độc ác, giết chết con của anh ta, bây giờ còn muốn giết chết anh ta!
Không phải cô cười nhạo, châm chọc đời này anh ta không thể kết hôn sao? Ha ha, ai nói với cô vậy?
Xe đi về phía trước, không ai phá vỡ bầu không khí trong xe, từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Cuối cùng, xe chạy đến biệt thự của Lâm Nam Kiều, lúc dừng lại, Lâm Nam Kiều mở miệng dặn dò anh ta lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.
Khi Lâm Nam Kiều muốn rời đi, Trần Vu Nhất gọi tên cô ta. Lâm Nam Kiều nghe thấy thì dừng lại, khó hiểu quay đầu nhìn anh ta.
Sau đó, Trần Vu Nhất nói một câu khiến Lâm Nam Kiều rung động: “Kết hôn với anh đi. ”
Lâm Nam Kiều ngơ ngác sững sờ như một tảng đá, như một bức tượng điêu khắc, bên tai hoàn toàn tĩnh lặng, không nghe được gì hết, mọi âm thanh đều biến mất.
Mấy ngày trước, lúc Thân Nhã đến công ty, tình cờ thấy Trần Vu Nhất và một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp cùng ngồi uống cà phê.
Loại trường hợp này không bình thường, giống như là đang xem mắt.
Cô không có nhiều hứng thú lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức dời ánh mắt đi. Mấy ngày nay, bất kể là đi làm hay tan tầm, Hoắc Đình Phong đều đến đón cô đúng giờ.
Vì sợ phiền phức nên Thân Nhã nói không cần, bình thường anh luôn dịu dàng như vậy, nhưng kiên quyết lên là không nghe lọt được chữ nào.
Cô không còn cách nào khác nên đành phải tùy anh, biết anh thích uống cà phê, mỗi ngày trước khi tan tầm, cô đều chuẩn bị cho anh một ly, tự tay nghiền rồi pha.
Tình cảm giữa hai người càng lúc càng đậm sâu, Hoắc Đình Phong càng ngày càng thích uống cà phê cô pha.
Mà Thân Nhã cũng càng ngày càng quen pha cà phê cho anh, cảm thấy vui mừng và sung sướng vì có thể làm được một chuyện cho anh, cô rất có cảm giác thành tựu, cũng rất thích.
Năm mới đã đến gần, sắp tới là tết âm lịch, năm nay tết âm lịch sẽ rất lạnh, bởi vì tuyết sẽ không ngừng rơi vào mùa này.
“Năm nay em có muốn đón tết cùng anh không?” Hoắc Đình Phong mở miệng hỏi cô.
Lúc hỏi câu này, Thân Nhã đang nằm trong ngực anh, trong tay cầm điều khiển từ xa, đang xem tin tức thương mại.
Lúc trước, cô rất không thích xem loại tin tức này, nhưng bây giờ lỗ tai đã bị lây nhiễm, ở cùng anh một thời gian dài nên cũng dưỡng ra thói quen giống nhau…
“Nếu được, tất nhiên phải cùng nhau đón chứ.” Thân Nhã nói.
Bất kể là ba hay là mẹ kế ở nhà, nếu không có cô, ngược lại họ còn có thể có một năm mới tốt đẹp.
Trước kia vào dịp tết âm lịch, Trần Vu Nhất đều cùng cô trở về, trong nhà chỉ tràn ngập những lời nịnh nọt.