CHƯƠNG 1195
Đã là giao thừa, trên đường rất ít người, đều ở nhà đoàn viên, anh lái xe, nắm tay cô, mười ngón đan xen.
Về tới căn hộ, Hoắc Đình Phong liền tắm rửa, vì vội vàng quay về, hai ngày nay anh không tắm, còn nữa, cả ngày cũng chưa ăn gì.
Nghe thấy câu này, Thân Nhã đến phòng bếp, nấu bát há cảo, lại làm rau trộn, trộn nấm mèo, nấm kim châm, còn làm món nồi đất.
Đợi lúc Hoắc Đình Phong ra ngoài, cô đã chuẩn bị xong, cười vẫy tay với anh: “Mau đến ăn.”
Ngửi mùi thơm, tay chân Hoắc Đình Phong tràn ra thoải mái, bước tới, ngồi xuống, anh ăn, cô nhìn.
Quả thật cả ngày chưa ăn gì, dù tướng ăn ưu nhã, nhưng vào giờ phút này, ăn sạch đĩa há cảo, món cô làm đều hết sạch.
Thân Nhã cười nói: “Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng anh là dân tỵ nạn!”
“Có lẽ em sẽ không biết, anh nhớ mùi vị há cảo em gói, nhớ rất lâu rồi…” Anh nhận ly nước ấm, uống một hớp.
“Vậy là lỗi của em, ban đầu em không nên dụ dỗ anh.”
“Đúng, anh hiện tại vẫn còn một chuyện khác muốn làm, đồng thời, cũng muốn rất lâu rồi…”
Thân Nhã tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
“Ôm em ngủ, để anh ngủ một giấc thật ngon…” Anh đáp, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Thân Nhã biết anh mệt mỏi lao lực, khẽ thở dài một tiếng: “Anh có thể không cần mệt mỏi như vậy, không cần vội như vậy.”
“Anh muốn cùng em và con đón cái tết này, đây là mong mỏi sâu trong đáy lòng anh, lúc ở Bắc Kinh, anh thường nghĩ vậy, không cách nào khống chế…”
Cảm động sao? Đương nhiên rồi, nụ cười bên khóe môi Thân Nhã làm sao cũng không ngăn được, kéo anh sang, để anh nằm trên giường, sau đó cô cởi giày, cũng ngồi lên: “Vậy tối nay, người khác đón năm mới, em ngủ một giấc ngon với anh…”
Hoắc Đình Phong khẽ híp mắt, hàng mày, bờ môi mỏng đều mỉm cười.
Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, có cảm giác kín kẽ không khe hở, như có thể cảm giác được linh hồn của đối phương.
Loại cảm giác này, hương vị dịu dàng này, Thân Nhã rất thích, hít thở sâu, thỏa mãn: “Cảm ơn anh, khiến em cảm động, bất ngờ như vậy…”
Không phải tất cả mọi người đều có thể cho bạn sự cảm động này, có thể gặp được người đàn ông như vậy, rất khó.
Bàn tay to xương khớp rõ ràng vuốt tóc cô, Hoắc Đình Phong vùi vào tóc cô: “Vậy anh nên cảm ơn em, khiến anh hạnh phúc, thoải mái như vậy…”
“Chúng ta đón năm mới như vậy thật sự ổn chứ?” Thân Nhã lại dụi vào ngực anh.
“Có gì không ổn? Em tình, anh nguyện, đây chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời…” Anh nói rất chậm, rất chậm.
Đúng vậy, anh tình, em nguyện, thế giới hai người, có gì không ổn?
Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ tranh thủ về trước mười hai giờ đêm, cùng cô đón cái tết này.
Mười hai giờ, tiếng chuông năm mới vang lên, anh hôn vành tai cô, nói: “Năm mới vui vẻ.”
Thân Nhã cũng trả lời anh: “Năm mới vui vẻ, còn nữa, cục cưng, năm mới vui vẻ.”