CHƯƠNG 1201
Mà bọn họ cũng coi như đã kết thù với nhau!
…
Hoắc Đình Phong muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, Thân Nhã cũng không phải người mê tín nên bọn họ cùng nhau đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra rồi chụp ảnh thai nhi, ảnh em bé cuối cùng cũng ra lò.
Hoắc Đình Phong cầm bức ảnh, anh cảm thấy rất kỳ diệu, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Thật khó tưởng tượng ra thằng bé ở trong bụng em lại có hình dáng này.” Anh nói.
“Em cũng cảm thấy thật kỳ diệu, thằng bé đang từng chút lớn lên.” Thân Nhã mỉm cười, cô cũng cảm thấy thật kỳ diệu, cái bụng nhỏ như vậy lại có thể mang được một sinh mệnh.
Ánh mắt Hoắc Đình Phong đầy ấm áp, anh ôm vai cô, giọng điệu nghiêm túc, khen ngợi kèm theo xúc động: “Em thật vĩ đại…”
Mang thai sinh con, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của phụ nữ.
Đối với rất nhiều người mà nói, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi nghe thấy hai từ “vĩ đại” từ trong miệng anh, Thân Nhã thấy rất cảm động, cô nhếch môi cười: “Không chỉ riêng em, mà tất cả phụ nữ mang thai sinh con đều rất vĩ đại.”
“Đúng, anh không phủ nhận, bọn họ quả thực rất vĩ đại.” Hoắc Đình Phong gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng người duy nhất khiến anh cảm động chỉ có em mà thôi, cũng chỉ có em mới mang thai con của anh…”
Thân Nhã vỗ nhẹ ngực anh, trong lòng ngọt như mật: “Đi thôi.”
Bọn họ cùng nhau đến rạp chiếu phim, có rất nhiều phim đang chiếu, Thân Nhã không thích đánh đấm hay cãi vã nên đã chọn phim văn nghệ.
Tình yêu tuổi trẻ, tình cảm chân thành và không đầu hàng số phận đã khiến hai mắt Thân Nhã ngân ngấn nước.
Phải chăng phụ nữ mang thai sẽ trở nên dễ xúc động hơn, thậm chí trở nên nhạy cảm hơn, tính tình thỉnh thoảng cũng thay đổi.
Hoắc Đình Phong nhìn cô đầy triều mến, bộ phim này không thể khiến anh cảm động, hơn nữa anh cũng không phải người dễ bị cảm động.
Khi bộ phim kết thúc, màn đêm đã buông xuống, thành phố cũng lên đèn, Thân Nhã đi ra khỏi phòng chiếu phim vẫn còn lau nước mắt, không ngờ lại kết thúc trong bi kịch.
“Sau này em sẽ không bao giờ xem thể loại bi kịch này nữa.
Xem phim hài kịch có thể khiến người ta vui vẻ, còn xem phim bi kịch lại khiến người ta buồn rất lâu.
Em không thích cảm giác khi xem phim bi kịch.”
Hoắc Đình Phong nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì em quá nhập tâm.”
“Vậy tại sao anh không nhập tâm?” Thân Nhã nhìn anh.
“Phim được chuyển thể từ những câu chuyện trong thực tế.
Phần lớn những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống sẽ buồn hơn trong phim.
Khi em đã trải qua những điều đó thì nó sẽ dễ chạm đến trái tim em, sẽ khiến em cảm động, rất khó…” Hoắc Đình Phong nói, lời này rất có ý tứ.
Lúc cả hai đang nói chuyện, có bốn người đang đi về phía họ, mấy người đó chính là Lâm Nam Kiều, Trần Vu Nhất, Trần Bội Linh và Cố Thanh Thành.
Thân Nhã không muốn gặp bốn người này, nhưng bây giờ gặp cũng không sao, thành phố S cũng không lớn, chung quy cũng sẽ chạm mặt nhau.
Lâm Nam Kiều cau mày, ánh mắt quét qua người Hoắc Đình Phong rồi lại nhìn Thân Nhã.