CHƯƠNG 1266
“Nếu đã không nguyện ý, vậy những bức ảnh chụp vừa rồi xóa hết cho tôi, không được giữ lại một bức nào cả, mấy ngày nay tâm trạng của tôi rất không tốt, không muốn nhìn thấy mình bị đăng lên báo.” Anh tiếp tục nói, vẻ mặt thản nhiên, lại ẩn chứa khí phách ngút ngàn.
Trong lời nói không có uy hiếp, nhưng các phóng viên đều hiểu hàm ý trong lời nói, dựa vào năng lực của anh, muốn động vào bất kỳ tòa sạn nào ở nước K cũng không thành vấn đề.
“Người đâu!” Tô Chính Kiêu lại đứng dậy, hai tay siết chặt.
Đi tới gần, giữa Hoắc Đình Phong và anh ta chỉ cách một bước chân, hơi nghiêng người, môi ghé bên tai của anh ta: “Tôi hôm nay sẽ theo tới cùng, nhà họ Tô có người, nhà họ Hoắc đương nhiên cũng có.”
Tô Chính Kiêu hai tay siết thành nắm đấm, hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Đình Phong.
“Đừng dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi, những gì nên nói tôi đã nói hết, cho dù hôm nay nhà họ Tô của cậu loạn thành một mớ, tôi cũng phải đi vào!”
Vừa dứt lời, anh lùi lại, lần nữa kéo Thân Nhã tới bên cạnh, Tô Chính Kiêu biết cá tính của anh, chỉ cần mở miệng thì sẽ thực hiện.
Suy cho cùng là tang lễ của Hoài Giang, anh ta cũng không muốn làm quá khó coi, nghiến răng, nhường đường.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, thù oán của hai người đã hoàn toàn kết, Tô Chính Kiêu nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ.
Bất luận là vì Tả Như Bội hoặc vì Hoài Giang, sau này, anh ta nhất định sẽ không để hai người sống tốt.
Tô Hoài Giang vẫn chưa hỏa táng, yên lặng nằm ở đó, không hề đau đớn, Thân Nhã đứng ở trước linh đường, lồng nguc không khỏi phập phồng.
Cô không biết sự vô thường của sinh mệnh, lúc đầu khi đến thành phố S, cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, hiện nay đã yên lặng như vậy…
Hoắc Đình Phong cũng rất trầm mặc, không nói gì hết, để bông hoa màu trắng ở xung quanh cơ thể của cô ấy, chăm chú nhìn cô ấy.
Bàn tay rõ khớp xương đặt ở bên cạnh, khi bàn tay thu lại, trên mu bàn tay lại nổi gân xanh.
Cảm xúc của anh rất thâm trầm, ổn trọng, khi lúc thâm sâu khó lường, sẽ không lộ ra ngoài, nhưng lúc này Thân Nhã đứng ở bên cạnh anh rõ ràng có thể cảm nhận được sự tỷ đổi trong hô hấp của anh.
Hơi nghiêng người, Thân Nhã nhìn sang anh, không lên tiếng, cũng không làm phiền, yên tĩnh chờ đợi.
Cô nhìn Tô Hoài Giang, trước khi chết, cô ấy là cô gái xinh đẹp, sau khi chết, vẫn xinh đẹp, chỉ là thương xót và đau lòng cho sự ra đi của cô gái trẻ tuổi.
Đứng đó rất lâu mới rời đi, trên đường, không ai nói gì cả, rất lâu rất lâu sau, Hoắc Đình Phong mở miệng mang theo sự đè nén: “Anh cho rằng đó sẽ là một chuyến du lịch vui vẻ, chưa từng nghĩ là điểm cuối của sinh mệnh em ấy…”
Dừng bước, Thân Nhã ôm anh, ở trên đường người người qua lại, cô ôm anh, cho anh sự an ủi mà cô có thể cho.
Anh rất nhanh đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, trong phút chốc đã điều chỉnh xong, nhưng không che được sự mệt mỏi hiện ở mi tâm.
“Về nhà thôi, ngủ một giấc…” Cô đau lòng.
Hoắc Đình Phong hơi lắc cằm, tỏ ý mình không buồn ngủ.
“Em buồn ngủ…” Cô nói: “Em có thể cảm nhận được cục cưng cũng buồn ngủ.”
“Xin lỗi, là anh sơ suất…” Anh xin lỗi.
Trở về nhà họ Hoắc, dẫn Thân Nhã về phòng của mình, cởi giày ra, cô níu anh không buông: “Ngủ cùng với em.”
“Hôm nay sao lại dính người như vậy?” Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng nói, khóe miệng mang theo nụ cười rất nhạt.
“Nơi này là nhà anh, em cảm thấy rất xa lạ, còn nữa không có anh em ngủ cảm thấy không tự nhiên, không ngủ được.” Cô ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú: “Ngủ cùng em, có được không?”
Thế công dịu dàng của cô, anh luôn không thể kháng cự, cũng sợ cô ngủ không được yên giấc, Hoắc Đình Phong khẽ đáp ứng.
Cũng không biết là cô ngủ trước hay là anh, một lát sau, phòng ngủ truyền tới tiếng hít thở ổn định giao nhau…