CHƯƠNG 1337
Mắt cô sáng lên, khi nhìn lại tiêu đề phim, mắt cô lại càng sáng rực hơn, phim kinh dị, lâu rồi chưa đi xem phim kinh dị!
Lâm Nam Kiều đang nằm trên giường trong phòng bệnh, dùng điện thoại di động của em gái họ gọi cho Cố Thanh Thành để nói chuyện về tiền bạc.
Cố Thanh Thành nhận lấy, nhưng lại nói là không đưa tiền, nay con đã mất, cho dù cô ta nói là của anh ta thì cũng chẳng ai tin, đúng chứ?
Nghe vậy, Lâm Nam Kiều tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
“Tục ngữ nói rất đúng, phàm làm chuyện gì cũng phải nắm chắc thời cơ.
Lúc đầu khi tôi đồng ý thì cô đưa tài khoản ngân hàng cho tôi đi, vậy thì tiền chắc chắn nằm trong thẻ của cô, nhưng cô lại thích kéo dài thời gian, đến bây giờ xảy ra chuyện ngoài dự tính như vậy thì cô chỉ có thể trách mình xui xẻo thôi.
” Cố Thanh Thành nói.
Lâm Nam Kiều sắc mặt tái xanh: “Cố Thanh Thành!”
“Tức giận như vậy thì được gì? Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật, hay tôi cho cô 3 tỷ , chịu không?”
“Anh tưởng đang cho ăn mày à?” Lâm Nam Kiều đương nhiên không đồng ý, 18 tỷ với 3 tỷ, chênh nhau không biết bao nhiêu!
“Chỉ được 3 tỷ thôi, cô lấy thì lấy, không lấy thì thôi, đừng quên là bây giờ quyền chủ động nằm trong tay tôi.
” Cố Thanh Thành cúp luôn điện thoại.
Lâm Nam Kiều ném ly nước xuống đất, ly nước vỡ tan thành từng mảnh, nhưng cô ta vẫn không xả được cơn tức.
“Đều tại mày! Ngày nào đi spa mà chẳng được? Sao nhất định phải làm ngày đó! Bây giờ thì hay rồi, thịt dâng tới tận miệng còn để rớt, đi tong rồi! Mày đúng là đầu heo, không biết chừng mực?”
Đối mặt với cô em họ đang đứng một bên, Lâm Nam Kiều mắng hết lời này đến lời khác, còn trút giận, muốn tát cho cô ta hai cái.
Cô em họ trông cũng tủi thân, sao cô ta biết được hôm sau chân bà nội đau phải đi viện, muốn trách cũng không thể trách cô ta, nhưng nhìn sắc mặt của chị họ thì cô ta không dám mở miệng.
Trời sẩm tối, Trần Vu Nhất đến, Lâm Nam Kiều kiềm chế biểu hiện của mình, tỏ ra đang kiềm chế sự đau khổ.
Anh lại làm ngơ, đặt chiếc máy tính trên tay xuống bàn và ném cho cô ta một bản thỏa thuận.
Lâm Nam Kiều nhặt lên, sau đó sững sờ, đơn xin ly hôn, mà trên đấy viết cô ta phải từ bỏ toàn bộ tài sản!
“Anh muốn ly hôn với em? Anh muốn em từ bỏ toàn bộ tài sản?” Cô ta cầm tờ đơn, khuôn mặt biến sắc.
Trần Vu Nhất lạnh lùng nhìn cô ta: “Có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là có vấn đề.
Em sẽ không ly hôn, em sẽ không từ bỏ tài sản của mình.
Anh bỏ cái suy nghĩ ấy đi, em sẽ không để anh được như ý đâu!” – Lâm Nam Kiểu kích động xé nát tờ đơn ly hôn, vụn giấy trắng bay tứ tung trong phòng bệnh.
“Cô cho rằng ở đây có chỗ cho cô ý kiến à?” Trần Vu Nhất sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, rất lạnh lùng, giống như từng trận gió buốt đang thổi qua, lạnh thấu xương.
Lời nói của anh nghe có vẻ rất chắn chắn, Lâm Nam Kiều nhận ra trong lời nói của anh có hàm ý gì đó, mở miệng hỏi: “Câu này của anh có ý gì?”