CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM


CHƯƠNG 1352
Tiếng ồn quá lớn, Trần Vu Nhất cuối cùng bị đánh thức.

“Trần Vu Nhất anh là đồ khốn! Anh chính là tên khốn! Anh cố ý đập hỏng xe của tôi!” Lâm Nam Kiều cũng sắp bị tức điên rồi: “Tôi phải đi kiện anh!”
Anh ta tùy ý đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tùy ý, tôi hình như không có lý do để đập xe của cô, còn nữa nếu như muốn kiện thì cứ việc đi, tôi thật tò mò tòa sẽ phán quyết như thế nào, đường đường là một tổng giám đốc của Trần Thị sẽ vì yêu xe mà không có được nên cố ý dùng thủ đoạn đập xe sao? Còn nữa, cô chắc chắn là tôi đập không, trong tay cô có bằng chứng không?”
Một câu đơn giản lại chọc trúng điểm yếu của Lâm Nam Kiều, chặn đứt luôn cô ta, khiến cô ta không có sức bật lại.

Cơn giận cuồn cuộn trong lồng ngực, cô ta cũng không kìm chế được những xúc động và sự nóng giận đó nữa, Lâm Nam Kiều giống như phát điên, lao về phía Lâm Nam Kiều, vừa cào vừa đánh, tay đấm chân đá.

Ly hôn cũng thôi đi, thẻ ngân hàng của anh ta, cô ta không lấy được cái nào, căn biệt thự tặng cho trước kia cũng bị thu hồi, tài sản duy nhất còn lại trong tay cô ta là chiếc xe đó, nhưng anh ta vậy mà đập cả chiếc xe!
Điều này kêu cô ta làm sao có thể không nổi điên, huyết khi sôi sục, sự nhẫn nhịn và tâm kế nhiều năm, đổi lại được cái gì?

Cô ta cào, đánh, sử dụng lực đạo toàn thân, lúc này cô ta giống như người đàn bà đanh đá và kẻ điên, đâu còn sự dịu dàng như trước ngày trước.

Trần Vu Nhất đâu có tâm trạng quấn lấy với cô ta, hơn nữa sức của phụ nữ đương nhiên không thể đọ lại đàn ông, bàn tay lớn của anh ta giơ lên, túm ngược cổ tay của Lâm Nam Kiều: “Tôi không muốn động thủ với phụ nữ, đừng thử khiêu khích giới hạn của sự nhẫn nại của tôi, hậu quả cô tuyệt đối không chịu nổi đâu! Chuẩn bị đầy đủ thứ cần khi ly hôn, sau đó lập tức cút đi cho tôi!”
Sau đó, anh ta đi ra khỏi phòng, không thèm quan tâm cô ta.

Nhưng Lâm Nam Kiều thế nào cũng không nghe lọt, tinh thần và cảm xúc của cô ta sớm đã ở bờ vực sụp đổ, không sợ cái gì cả, cũng không để tâm.

Không màng tới mặt mũi, Lâm Nam Kiều tức tới nỗi ngồi phịch trên sàn, mặc kệ lời cảnh cáo của anh ta, dù sao cứ ngồi ở đó không nhúc nhích.

Trong phòng chỉ còn một mình Lâm Nam Kiều, cô ta cứ ngồi trên sàn, tức tối dùng tay đánh nền nhà, lực đạo không nhẹ, lòng bàn tay vừa đỏ vừa nóng.


Chỗ đỗ xe là một góc chết, căn bản không có camera quay được, cô ta kiện, đi đâu kiện?
Cô ta càng nghĩ thì càng tức, lồng ngực giống như bị ngọn lửa đốt lên, ngọn lửa khẽ nhảy nhót, thiêu đốt phổi, gan một cách nóng rực.

Trần Vu Nhất đến công ty, một lát sau, trợ lý xuất hiện ở cửa phòng ngủ, đón Lâm Nam Kiều đến ủy ban nhân dân.

Cô ta cũng không sợ mất mặt, cũng không chê xấu hổ, vẫn ngồi ở đó, kêu trợ lý chuyển lời cho Trần Vu Nhất, nếu không bồi thường cho cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không đi!
Trợ lý cũng rất bất lực với câu trả lời như vậy, nói: “Nếu như vậy, vậy cô Lâm vẫn là đợi giấy của tòa đi.


Không phải chỉ biết lấy điểm này ra uy hiếp cô ta hay sao? Lâm Nam Kiều hừ lạnh, đứng dậy, ở trước mặt trợ lý mà đóng cửa lại, sau đó cô ta lục tìm ở trong phòng, tìm kiếm thứ có giá trị.

Đáng tiếc trong phòng rất sạch sẽ, sạch hơn cả mặt, cái gì cũng không có, càng đừng nhắc tới thẻ ngân hàng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi