CHƯƠNG 138
Lâm Nam Kiều cũng bị lời nói đó của anh khiêu khích, trái tim nảy lên không ngừng, gân xanh phủ kín cả tay, ở trước mặt bao nhiêu người trong sân bay thế này mà anh ta lại hình dung cô ta bằng từ ngữ kinh tởm đến vậy ư!
Nếu anh ta đã khiến cô ta phải chật vật như vậy, sao cô ta có thể để anh ta sống yên ổn được cơ chứ!
“Ha ha ha, hình như tôi quên nói cho anh biết một chuyện thì phải! Còn nhớ lần đầu tiên anh… ngoại tình không, lần đó không phải ngoài ý muốn đâu, cũng chẳng phải nhầm lẫn gì cả, đều do một tay tôi thiết kế hết đó, hiểu chưa?”
Cánh tay rũ xuống bên người của Trần Vu Nhất siết chặt, xương khớp vang lên tiếng răng rắc, thanh âm rít qua từng kẽ răng: “Cô nói sao?”
“Tôi nói lần đầu tiên anh ngoại tình không phải chuyện ngoài ý muốn, cũng chẳng phải nhầm lẫn gì, mà toàn bộ đều do một tay tôi thiết kế. Anh thật đúng là thằng ngốc, bị tôi nắm mũi dắt đi nhiều năm như vậy!” Dáng vẻ khiếp sợ của anh ta khiến Lâm Nam Kiều cảm thấy rất vui, khóe miệng cô ta khẽ nhếch, lặp lại từng chữ một.
Cuối cùng Trần Vu Nhất cũng bị chọc giận, anh ta nhào tới chỗ Lâm Nam Kiều như một con sư tử nổi điên, nắm tay vung lên cao.
Lâm Nam Kiều không lường trước được chuyện này nên ăn trọn một đấm, ngã nhào ra đất, gò má trái tức khắc sưng đỏ lên, máu trào ra khóe miệng.
Nơi này là sân bay, lúc nào cũng có người lui tới, vô tình nhìn thấy cảnh tượng k1ch thích như vậy khiến ai cũng tò mò ngoái đầu nhìn lại.
Trần Vu Nhất không để ý đến những ánh mắt kia, hai hàm răng nghiến chặt, như phát điên lao tới chỗ Lâm Nam Kiều.
Thẩm Hoài Dương híp mắt, lập tức giao bé cưng trong tay cho Diệp Giai Nhi, sau đó xông lên trước, một tay kéo Trần Vu Nhất về.
“Đừng cản tôi! Đừng cản tôi! Buông ra!” Mắt anh ta đỏ tươi như bị tơ máu lấp kín, hai tay không ngừng quơ quào, giãy dụa.
Chỉ trong nháy mắt, Quý Hướng Không đã kịp thời phản ứng lại, vội tiến lên nắm lấy cánh tay còn lại của Trần Vu Nhất, cùng Thẩm Hoài Dương cưỡng chế lôi anh ta trở về phòng nghỉ.
Trần Vu Nhất đỏ cả mắt, giận dữ ở phía sau vẫn không quên kéo tay Lâm Nam Kiều, muốn kéo cô ta vào phòng nghỉ.
Đóng cửa cửa phòng nghỉ ngơi, Trần Vu Nhất nhất thời lại trở nên tức giận không thôi, tiến lên, hai tay bắt lấy cổ áo Lâm Nam Kiều, dùng sức đánh.
Lâm Nam Kiều căn bản không có sức lực chống lại, chỉ có thể bị động thừa nhận, nhưng dù miệng chảy đầy máu, cô ta vẫn không biết hối cải: “Anh là thằng ngốc! Thằng ngốc! Bị tôi đùa giỡn nhiều năm như vậy, ha ha ha ha ha!”
Cô ta càng cưới lớn, nỗi căm hận của Trần Vu Nhất càng sâu sắc, theo đó, sức lực nắm tay của anh ta cũng chẳng nhẹ đi đâu được.
Trần Vu Nhất giống như phát điên, Lâm Nam Kiều cũng sắp phát cuồng tới nơi.
Thẩm Hoài Dương và Quý Hướng Không không ra tay ngăn cản nữa, hai người cứ thế đứng yên tại chỗ nhìn. Tới lúc Diệp Giai Nhi cảm thấy không sai biệt lắm thì mọi chuyện cũng sắp kết thúc.
Ngay cả Trần Diễm An cũng cảm nhận được sự thô bảo và khát máu của Trần Vu Nhất, lúc này, cô ta không khỏi sững sờ, ngây ra như phỗng.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, hẳn đã quỳ xuống xin tha từ lâu, nhưng Lâm Nam Kiều lại không làm vậy, cô ta vẫn tiếp tục cười, khóe miếng nhếch lên thật cao, há họng cười lớn tiếng.
Anh ta rất tức giận, cực kỳ tức giận, vậy cứ tiếp tục giận dữ đi, cô ta chỉ biết rằng, cô ta không dễ chịu, anh ta cũng đừng hòng sống tốt, cùng nhau xuống địa ngục đi!