Diệp Giai Nhi đưa tay ra nhận lấy tờ giấy, càng đọc xuống dưới sắc mặt cô càng khó coi hơn.
Thứ người đàn ông đó đưa cho cô chính là hợp đồng bán nhà, hai bên đều đã ký tên, tiền cũng đã được thanh toán, đồng thời cũng đã được công chứng và đóng dấu.
Sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng Diệp Giai Nhi hiểu rõ bây giờ cho dù cô có nói cái gì thì cũng vô dụng.
Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm chính là chấp nhận sự thật.
“Chuyện này, chúng tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở, ông có thể thong thả vài ngày không?”
Cách duy nhất hiện giờ chính là kéo dài thời gian, thêm được ngày nào thì càng có nhiều cách hơn.
Người đàn ông trung niên lấy lại tờ hợp đồng: “Không còn cách nào khác, hiện giờ chúng tôi cũng không có chỗ ở.
”
“Một ngày thôi, chỉ một ngày thôi có được không?” Diệp Giai Nhi cầu xin: “Chúng tôi vẫn chưa chuyển đồ đi thì ông cũng không tiện chuyển nhà, ông thấy đúng không?”
“Không tiện chuyển thì cũng phải chuyển, không lẽ buổi tối tôi ngủ đầu đường xó chợ? Cô gái, cô đừng lo lắng thay cho tôi nữa, cô nên suy nghĩ xem để đồ của mình ở đâu đi! Vừa nãy tôi chuẩn bị còn định gọi điện thoại cho cô, cô có vẻ cũng là người đúng giờ đấy.
”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Giai Nhi nhìn thấy mấy người dọn nhà bê chiếc giường trong phòng cô ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra bất ngờ như vậy, cô biết để những đồ này đi đâu?
Cô cắn răng cầu xin người đàn ông trung niên: “Ông cũng thấy rồi đấy, tôi cũng thật sự chưa tìm được nơi nào.
Hay là như vậy đi, ông chừa một phòng cho tôi để tôi đựng đồ trước được không? Tôi đảm bảo ngày mai sẽ chuyển đi, như vậy được không?”
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, thái độ của người đàn ông trung niên thoải mái hơn một chút, cuối cùng ông ta cũng nói: “Vậy cũng được, nhưng ngày mai cô nhất định phải dọn đi đấy!”
“Nhất định rồi, nhất định rồi.
”
Cô bận rộn dọn dẹp đồ đạc trong phòng xong cũng đã tới ba giờ, đến thời gian lên lớp.
Bây giờ Diệp Giai Nhi làm gì còn tâm trạng để đi xem thời gian, cô gọi điện thoại cho Hứa Mẫn Nhu, cơn giận dữ trong lòng dâng trào.
Nhưng một giọng nữ ngọt ngào nhắc nhở cô rằng đối phương không nhấc máy, xin chờ một lát nữa rồi gọi lại.
Cô gọi đi gọi lại năm lần nhưng lần nào cũng như vậy, Hứa Mẫn Nhu cố tình không muốn nhấc máy.
Lồng ngực Diệp Giai Nhi phập phồng lên xuống, cô cắn răng soạn một đoạn tin nhắn: “Chị dâu, chị vẫn đang bận sao? Anh trai vừa gọi điện thoại cho em nói rằng vì sắp đến Tết Dương lịch nên gửi trước tiền lương tháng này và tiền thưởng, hiện giờ tiền đang ở trong thẻ của em rồi.
Anh ấy cho em chín trăm nghìn mua quà Giáng sinh, chỗ còn lại bảo em đưa cho chị.
Nếu chị không trả lời điện thoại thì đừng trách em ăn riêng một mình, còn nữa có phải chị nên mời em ăn một bữa không?”
Soạn tin nhắn xong, cô thậm chí còn thêm một hình mặt cười vào sau của tin nhắn.
Cô làm vậy nhưng thực ra các khớp xương ngón tay đã siết chặt đến trắng bệch.
Ở bên kia.
Trong một căn phòng ngập ngụa khói, Hứa Mẫn Nhu đang đánh mạt chược, nhìn thấy âm báo tin nhắn, cô ta cầm điện thoại lên xem thử.
Sau đó, Hứa Mẫn Nhu liền chửi thầm một câu, cầm điện thoại lên gọi lại cho Diệp Giai Nhi, mặt mũi tươi cười: “Giai Nhi, chị dâu vừa nhìn thấy tin nhắn của em, lúc trước không phải em nói là muốn ăn Haidilao sao, vậy chị đợi em trước quán Haidilao ở đường Kiến Thiết nhé, được, vậy chị cúp máy đây, em nhanh lên nhé…”
Sau khi cúp điện thoại xong, Hứa Mẫn Nhu bỏ ngay chỗ mạt chược trong tay, đi tới quán Haidilao mới mở trên đường Kiến Thiết.
Cô ta đợi ở trước cửa quán khoảng 20 phút thì mới nhìn thấy Diệp Giai Nhi từ trên xe taxi xuống.
.