CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1414

Cảm xúc táo bạo của Lâm Nam Kiều vừa khéo không có chỗ phát tác, ăn một bạt tai, cô ta lập tức đổi khách thành chủ, nhào lên giáp lá cà với người phụ nữ.

Người phụ nữ lại có chút bất lực tiếp chiêu, Lâm Nam Kiều vừa điên cuồng vừa táo bạo, hành động trên tay chưa từng dừng lại.

Cho tới cuối cùng, vẫn là tài xế lôi cô ta ra, hai người phụ nữ đều chẳng ra dáng vẻ gì, tóc tai tán loạn, như bà điên.

“Nhớ lấy, đây là cô chọc vào tôi! Ông ta có phải đưa cô nhà và chi phiếu? Cô đợi đó cho tôi!” Người phụ nữ bén giọng cảnh cáo, rồi kêu tài xế lái xe rời đi.

Lão ta vì cô ta mà muốn ly hôn với vợ? Lâm Nam Kiều cảm thấy hoang đường buồn cười, chuyện lớn như vậy, tại sao đương sự là cô ta lại không biết?

Không còn sức lực nữa, cô ta ngã oặt trên giường, không muốn nhúc nhích.

Vừa ngủ dậy, em họ đã gọi điện cho cô ta, nói bà lại nhập viện rồi, cần nộp phí.

Sau khi lấy được chi phiếu, khoảng thời gian này do ảnh hưởng của bệnh, cô ta không còn sức lực cũng không có tâm trạng đến ngân hàng, nhưng xem ra hôm nay phải đi một chuyến.

Đến ngân hàng, cô ta nói muốn rút tất cả tiền bên trong ra, nhưng câu trả lời nhận được lại là tài khoản đã bị đóng băng, không cách nào lấy ra được.

Lâm Nam Kiều sững sờ tại chỗ, trong lòng kích động, nhớ tới nhà còn chưa hoàn thành thủ tục sang tên, lập tức gọi điện thoại, câu trả lời vẫn là tạm dừng.

Lại liên tưởng đến lời nói vừa rồi của người phụ nữ, trong lòng cô ta lập tức rõ ràng, nhất định là vợ lão già kia giở trò sau lưng!

Kết quả như vậy, cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận, tuyệt đối không cho phép!

Tục ngữ nói rất hay, trẻ con thay đổi từng ngày, đặc biệt là trẻ nhỏ, thay đổi càng nhanh.

Thân Nhã ôm cục cưng, khẽ dỗ dành, không ngừng hôn lên đôi má non nớt của bé, cảm thấy kéo dài sinh mệnh quả thực là sự tồn tại rất diệu kỳ.

Còn chưa đến giờ tan làm, Hoắc Đình Phong đã từ công ty về, áo khoác tây trang để một bên, đi tới ôm con: “Hôm nay ngoan không nào?”

“Bé rất ngoan.” Thân Nhã trả lời anh, còn có chút bất đắc dĩ sâu sắc: “Ông chủ à, anh còn trốn việc như vậy làm sao được?”

“Sự trưởng thành của bé quan trọng hơn công ty, anh không muốn bỏ lỡ…” Anh nói, giọng nói và hành động cực kỳ dịu dàng: “Gọi ba đi con…”

“Bé mới ra đời vài ngày, anh bảo bé gọi ba, bé mà gọi ra tiếng thật, vậy ổn sao?” Thân Nhã khẽ cười.

Hoắc Đình Phong cũng cười, Thân Nhã lười biếng tựa vào vai anh, thở ra đầy thỏa mãn, cảm giác hiện tại giống như có được cả thế giới, thật tốt!

Mẹ Hoắc đi vào, muốn nói chuyện tiệc đầy tháng, Thân Nhã không có ý kiến gì, thế nào cũng được, Hoắc Đình Phong cũng vậy.

Mẹ Hoắc cười cười, nói: “Cho mẹ ôm một chốc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi