CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1420

“Sẽ không, anh là ba bé, anh sẽ dạy dỗ bé thật đúng đắn, em không phải luôn khen anh phong độ sao, ba bé tu dưỡng tốt như vậy, con trai còn có thể kém à?” Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, khẽ cười ấm áp dịu dàng.

“Không phải nói vậy sao, mỗi người một tính, em hi vọng tính cách con trai sau này thật sự có thể giống anh, như vậy xem ra công trình dạy con sau này phải giao cho anh rồi.” Thân Nhã vỗ ngực anh, chỉnh lại cà vạt, áo sơ mi trắng phối với cà vạt tím, tản ra hương vị cấm dục, rất mê người.

Quà vẫn không ngừng được đưa vào, còn có cả chìa khóa xe, Thân Nhã ho khẽ, chẳng lẽ quà này là tặng từ một tuổi đến hai mươi tuổi.

Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương cũng đến, mang theo quà, còn có bộ siêu nhân biến hình của Trần Vu Nhất.

Diệp Giai Nhi muốn nói phần quà đó là Trần Vu Nhất tặng, lại bị Thẩm Hoài Dương kịp thời cắt ngang, đây là nguyện vọng và hi vọng cuối cùng của anh ta, anh muốn làm vì Trần Vu Nhất.

Trần Diễm An và Quý Hướng Không cũng đến thăm em bé, Thẩm Hoài Dương kêu Quý Hướng Không chụp vài tấm hình.

Trần Vu Nhất nói, anh ta không đến, họ hẳn cũng không hoan nghênh anh ta, anh ta lại thật tò mò em bé hình hài thế nào, kêu chụp vài tấm hình cầm về cho anh ta.

Nghe mà chua xót, nghe mà đau lòng.

Khuôn mặt của đứa bé rất giống với Hoắc Đình Phong, còn về những chỗ khác vẫn chưa bảy nở ra, đợi qua một khoảng thời gian nữa là có thể nhìn thấy dáng vẻ sinh động của cậu bé.

Thân Nhã thay tã cho con, cậu bé bắt đầu nghịch ngợm, ngọ nguậy, cơ thể vặn vẹo, không có cách nào, cô chỉ có thể đi gọi người đàn ông.

Cậu bé dường như đã nhận ra được Hoắc Đình Phong, vừa vào vòng tay ba mình, đã ngoan ngoãn giống như một chú cừu non, để mặc cho anh thay, không hề phát ra tiếng, chỉ là trong cái miệng nhỏ thi thoảng lại thổi bong bóng, chảy nước miếng, dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu.

“Em ghen tỵ, thật ghen tỵ mà.” Thân Nhã thở dài: “Em toàn bị thằng bé ghét bỏ, mà thằng bé lại nghe lời anh như vậy, không nghe lời người mẹ là em đây, thằng bé là em mang thai mười tháng mới sinh ra đó.”

Hoắc Đình Phong khẽ cười, sửa lại: “Mang thai tám tháng….”

Thân Nhã: “….”

Diệp Giai Nhi đưa tay ra bế thằng bé, mặc dù lúc sinh ra chỉ có hơn 2,5kg, nhưng lúc này đã nặng hơn rồi, có thể thấy được nuôi dưỡng tốt như thế nào.

Bế được một lúc, cậu bé cuối cùng cũng buồn ngủ, cụp đôi lông mày thanh tú xuống, ngáp một cái.

Thân Nhã vẫn chưa kịp đưa tay ra, Hoắc Đình Phong đã đưa tay ra ôm cậu bé vào lòng, nói: “Em nói chuyện với mấy cô ấy đi, anh đưa Vân Triệt đi ngủ….”

Gật đầu, cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, sau đó lại hôn lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé.

Hoắc Đình Phong cũng có kỹ năng dỗ trẻ con ngủ, còn tốt hơn là cô, nói thật, ở phương diện chăm sóc trẻ con, anh còn khéo hơn.

“Lâm Nam Kiều bị bắt vào tù, bị kết án tù chung thân.” Lúc này, Diệp Giai Nhi mới nói.

Thân Nhã đột nhiên tò mò lên tiếng nói: “Tại sao?”

“Cô ta đã giết người.” Diệp Giai Nhi uống một ngụm rượu vang: “Nghe nói là người đàn ông đã từng chơi cô ta, liên quan đến tiền bạc nên xảy ra mâu thuẫn và xung đột, sau đó do quá kích động, cô ta đã giết chết người đàn ông kia, nhưng nghe nói bởi vì người đàn ông kia đã làm cô ta mắc bệnh AIDS.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi