CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1430

Tay và chân đều bị trói bằng dây thừng, không thể cử động, trong miệng còn nhét giẻ, không thể phát ra tiếng.

Cô đang nghĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại xuất hiện ở một nơi như thế này, người bắt cóc cô là ai?

Lâm Nam Kiều, không thể nào, cô ta đã vào tù, Trần Vu Nhất? Cũng không thể nào, cô vẫn có chút đoán trước được, Trần Vu Nhất không phải là người cực đoan như thế, vậy người này rốt cuộc là ai?

Cô suy nghĩ, ở thành phố S người có thù oán với cô có mấy người?

Không hoảng loạn, cô rất trấn tĩnh, bình tĩnh, mục đích bắt cóc là gì?

Thân Nhã vẫn luôn nghĩ những điều này, sau khi không thể nghĩ ra được, cô nhìn xung quanh, xem xem có thứ gì có thể giúp được cô không, giúp cô thuận lợi thoát khỏi.

Nhưng tiếc là, ngoại trừ xi măng, gạch đá sụt lún thì không có thứ gì khác….

Thử vặn vẹo người, phát hiện cũng chỉ phí sức mà thôi, trói rất chặt, không thể cử động được….

Cứ bị trói như thế này đến tối, hai tay đã hơi co giật, chân và đùi đều tê cứng, không thể cử động được.

Rất khát lại còn đau đớn, cộng thêm ở trong núi, lúc gió đêm thổi vào lạnh đến thấu xương, giống như một chậu nước đá đổ xuống, lạnh đến mức cô co ro thành một cục.

Bắt cóc luôn có mục đích, không thể vô duyên vô cớ đi bắt cóc người khác, có lẽ là vì tiền, hoặc là vì những thứ khác, nhưng người bắt cóc cô lại vẫn chưa lộ mặt.

Vẫn còn đang suy nghĩ, đôi giày da dưới chân người đàn ông đập vào mắt, sáng loáng, quần âu trên người rất thoải mái, không chút nếp gấp, không nhìn mặt người đến, trong lòng Thân Nhã cũng đã có đáp án.

Ngoại trừ Tô Chính Kiêu, còn có thể là ai?

Lúc ngẩng đầu lên, đã khẳng định suy đoán trong lòng cô, quả nhiên là anh ta!

Thành thật mà nói, Tô Chính Kiêu này quả thực đủ thê thảm!

“Trông sắc mặt của cô chẳng có tí kinh hoảng nào, điều này khiến tôi rất không vui.” Tô Chính Kiêu mở miệng nói như vậy, cô quá bình thản và bình tĩnh, điều này khiến anh ta không có chút cảm giác thành tựu nào.

“Tôi nghĩ rằng anh bắt cóc tôi đến đây để tôi làm anh vui vẻ.” Khi biết ai đã bắt cóc mình, Thân Nhã hoàn toàn thả lỏng.

“Không thể phủ nhận câu trả lời của cô quả thực rất đúng.” Tô Chính Kiêu ngồi đối diện với cô, trên tay cầm một ly nước, từ tốn uống từng ngụm một.

“Lý do tại sao anh đưa tôi đến đây tôi cũng đoán được sơ sơ rồi. Nếu không phải vì Hoài Giang, vậy thì là vì Tả Như Bội.”

“Cô biết Tả Như Bội?” Tô Chính Kiêu nắm chặt cốc nước, mở miệng nói, giọng hơi run.

“Anh ấy nói cho tôi biết, cho nên tôi vẫn biết một chút.” Thân Nhã từ tốn nói tiếp: “Tôi biết anh cảm thấy không cam tâm giùm một vài người, nhưng tôi không biết trong hai người thì anh vì người nào, tôi chỉ dựa vào cảm giác đoán là Tả Như Bội.”

Tô Chính Kiêu nhướng mày, không nói lời nào, nhưng cảm xúc của anh ta dần dần trở nên mâu thuẫn.

“Nói đến đây, tôi hơi tò mò về mối quan hệ giữa anh và Tả Như Bội. Có thể nhớ sâu sắc một người như thế chỉ có ba lý do thôi. Thứ nhất là anh yêu cô ấy, thứ hai là vì anh hận cô ấy. Cái cuối cùng là anh nợ cô ấy rất nhiều hoặc cô ấy nợ anh rất nhiều…”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi