CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1444

Nói xong cô cũng nhớ ra ngay. Khi đó Tô Chính Kiêu cầm cốc lên thì bị tràn, nước nóng đổ lên mu bàn tay nên anh ta thấp giọng chửi rủa một tiếng.

Thân Nhã nghiêng người ôm lấy anh, dụi dụi như một chú mèo nhỏ muốn nịnh chủ nhân: “Hết giận em rồi à?”

“Ừ…” Anh đáp lời rồi để cô ngồi xuống. Sao anh có thể giận cô được, huống hồ trong tình huống đó, cô hành động như thế cũng chẳng có gì sai.

Cuối cùng cô cũng bật cười: “Anh có biết là, anh làm ra bộ dạng như thế đã suýt làm em sợ chết khiếp rồi không!”

Hoắc Đình Phong nhìn cô rồi nói: “Em còn biết sợ sao?”

“Em sợ dáng vẻ lạnh lùng của anh, cũng không thích anh đối xử với em thế.” Cô nói: “Còn nữa, anh định xử lý Tô Chính Kiêu thế nào?”

Vừa nghe tới cái tên này, đôi mắt của anh liền trở nên lạnh lẽo không còn chút ấm áp nào.

Thân Nhã ngập ngừng một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi, anh ta đã biết sai, cũng đã hối lỗi rồi. Khi em và anh ta chạy ra khỏi nhà gỗ rồi gặp nguy hiểm, vào thời điểm quay trọng, anh ta đã đẩy em ra nên mới bị thân cây đập vào chân.”

“Nếu anh ta không dẫn em tới nhà gỗ thì làm gì có chuyện cần anh ta cứu?” Anh lạnh lùng giải thích.

“Anh ta cũng là một người đáng thương. Tô Chính Kiêu luôn tự trách vì cái chết của Tả Như Bội, luôn cảm thấy mình đã hại chết cô ấy. Anh ta nói mình chưa từng quên cảnh tượng Tả Như Bội qua đời. Dù là lúc ngủ cũng mơ thấy, tựa như một ma chướng khiến anh ta không thể thoát ra, chỉ có thể giam mình trong đó.

Vậy nên anh ta không cho phép mình được hạnh phúc, cũng không cho phép anh được hạnh phúc. Với Tô Chính Kiêu, anh và anh ta là hai người thân thiết nhất với Tả Như Bội. Anh ta còn nói mình chính là người giới thiệu Tả Như Bội cho anh.

Nếu Tả Như Bội không quen anh thì bi kịch đó đã không xảy ra. Cô ấy mới hơn 20 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của đời người mà lại có kết cục như thế. Anh ta cho rằng đây là lỗi của mình….”

Một người đàn ông thâm tình, về bản chất thì không xấu. Trong khoảnh khắc đó, cô mềm lòng trước sự lương thiện của anh ta.

Thân Nhã chậm rãi nói tiếp:

“Con người không sợ một lần phạm sai, chỉ sợ mỗi bước đều sai. Khi ở trong rừng, anh ta sẵn sàng đẩy em ra rồi tự mình chịu thương. Lòng tốt khi ấy đã khiến em tin rằng, anh ta đã hối cải, đã nhận sai rồi. Nếu không sẽ không cứu em hết lần này tới lần khác như thế. Ba mẹ anh nợ ba mẹ anh ta, anh lại nợ Tô Hoài Giang. Nếu cứ như vậy, thì dù anh không thấy hổ thẹn nhưng ba mẹ và ông sẽ phải áy náy vô cùng.

Nếu em bị thương nặng trong vụ tai nạn lần này hoặc anh ta một mực không biết hối cải thì em sẽ không có ý kiến gì với cách xử lý của anh, vì anh ta tự làm tự chịu.

Nhưng sự tình không phải như thế nên chúng ta cũng phải giải quyết theo cách khác thôi. Cũng có thể đây là sự sắp đặt của ông trời. Một người luôn đắm chìm trong ác mộng thì cần một thứ gì đó kích thích anh ta thức tỉnh và trở về chính đạo. Bây giờ anh ta đã thức tỉnh thật rồi…..”

“…..” Hoắc Đình Phong không nói lời nào mà chỉ tiếp tục ngồi trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên đầu gối sưng đỏ.

Thân Nhã hơi bất lực, cô cúi đầu, chỉ thấy anh dùng một tay phải bôi thuốc cho cô, tay trái lại buông thõng bên người, gần như không nhúc nhích.

Nghĩ đến những lời Tiểu Trương đã nói khi ở trong rừng, cô nhíu mày, vội vàng túm lấy áo sơ mi của anh rồi cởi ra.

Quả nhiên, vết thương trên lưng và vai khiến cô sững sờ, đủ để tưởng tượng ra cú va chạm khi ấy khủng khiếp như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi