CHƯƠNG 1495
Anh không có kêu cô xuống nước, ngược lại quát tháo kêu cô lên bờ, là cô cố chấp muốn nhảy xuống đi tìm!
Từ sau khi lên bờ, toàn bộ tinh lực của anh đều đặt trên chiếc vòng tay, cũng chưa từng liếc nhìn cô.
Không nhìn thấy quần áo ướt sũng trên người cô.
Cũng không nhìn thấy cơ thể của cô đang run rẩy trong gió lạnh, gương mặt không có chút huyết sắc, môi tím tái.
Đôi mắt sắc lẹm đâm lên người Đường Tiểu Nhiên, cô cảm thấy cơ thể đau tê tái.
Bàn tay buông thõng bên người bấu mạnh vào đùi, véo thật đau, anh sẽ không để tâm sống chết của cô, cái anh để tâm chỉ có chiếc vòng tay có hoàn chỉnh hay không.
Lúc này, mạng người không bằng một chiếc vòng tay nhỏ bé!
Anh vẫn đang nhìn chiếc vòng tay, cô đã đau tới tê dại, không còn lý do tiếp tục ở lại, cô gọi Cảnh Hiên, lặng lẽ đi về phía trước.
Cảnh Hiên liếc nhìn ba, sau đó đuổi theo mẹ.
Bàn tay nhỏ ấm áp chạm vào bàn tay lạnh như đá như cô, giọng nói của cậu bé trở nên nghẹn ngào: “Mẹ, con sưởi ấm tay cho mẹ.”
“Mẹ không lạnh, con mặc áo vào kẻo cảm lạnh.”
Đường Tiểu Nhiên tránh bàn tay nhỏ của cậu bé, hất tay áo, kéo chiếc áo vest cho cậu bé.
“Mẹ, cái này cho mẹ mặc!”
Cảnh Hiên muốn cởi ra.
Cô không cho, cô nói: “Mẹ như này chắc chắn sẽ bị cảm, con cởi áo ra cũng sẽ bị cảm, thay vì hai người bị cảm không bằng một người bị, mặc đi, nếu con còn bị cảm, mẹ sẽ không có sức chăm sóc con.”
Cảnh Hiên sợ mẹ giận nên không có cởi.
Chân của cậu bé có hơi đau, không dám mở miệng.
Khung cố định chân đã tháo, bác sĩ nói khả năng khôi phục của cậu bé vượt ngoài mong đợi, có thể đi đoạn đường ngắn, hôm nay đi lại có hơi nhiều, cậu bé cảm thấy có hơi đau.
Đợi Tô Chính Kiêu kéo lại dòng suy nghĩ nhìn qua, vừa hay thấy bóng lưng rời đi của một lớn một nhỏ.
Anh nhíu mày, rảo bước đi tới, chặn đường đi của Đường Tiểu Nhiên.
Cúi đầu, Đường Tiểu Nhiên hơi nhắm mắt lại.
Nước vẫn nhỏ tong tỏng, cô không có ngẩng đầu, cũng không có nhìn anh, chỉ vòng qua anh, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, trái tim của cô lạnh lẽo như nước.
Tô Chính Kiêu lại lần nữa cản cô lại.
Cô đi sang trái, anh bước sang trái, cô bước sang phải, anh cũng dịch sang phải.
“Anh muốn như nào?” Lần này, cô ngước gương mặt trắng bệch lên, nhìn sang anh.
“Là tự cô nhảy xuống, bây giờ trưng cái bộ mặt đó cho ai nhìn? Tôi có kêu cô nhảy xuống sao?”
Anh liếc nhìn quần áo đang nhỏ nước của cô, nhìn sang người mình, lúc này mới phát hiện áo khoác ngoài của anh sớm đã cho Cảnh Hiên mặc.
“Ừm, là em đáng đời, là em không tự trọng, có được chưa?” Đường Tiểu Nhiên nói.