Lấy một chiếc áo khoác từ nhà họ Thẩm, cô đi đến nơi đã hẹn trước với Thẩm Trạch Hy, nhà hát của thành phố S.
Thẩm Trạch Hy đã đợi ở ngoài nhà hát rất lâu, gương mặt đẹp trai thanh tú của cậu hơi xanh xao do trời lạnh, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Do tuổi tác, trên người cậu thiếu đi chút khí chất của một người đàn ông trưởng thành mà trông có vẻ tươi sáng hơn, còn có cả sự trầm tĩnh vượt xa tuổi tác.
Vừa nhìn, Diệp Giai Nhi đã thấy Thẩm Trạch Hy như hạc đứng trong bầy gà giữa đám người, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Chậm rãi bước qua đó, cô thấy các khớp tay của cậu đã đỏ ửng lên vì lạnh, cô khẽ thở dài, đưa đôi găng tay trong túi xách qua đó: “Đeo vào.
”
“Vẫn còn giữ sao?” Thẩm Trạch Hy vui vẻ nói.
“Đây là găng tay chị tự đan, đương nhiên sẽ giữ lại rồi, mau đeo vào, đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, em cũng mới tới.
”
Thật ra, Diệp Giai Nhi chỉ nhìn thấy gương mặt bị đông cứng lại của cậu cũng biết được cậu đã tới trước bao lâu, chỉ có điều cô không vạch trần mà thôi.
Vào bên trong, vị trí của tấm vé này là trong phòng bao, ở tầng hai.
Ngồi trên sofa trong phòng bao, có thể nhìn thấy hết sân khấu, vô cùng rõ ràng.
Tám rưỡi hơn, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, trước nay bà ấy vẫn luôn sở trường nhạc ballad, hôm nay cũng không ngoại lệ, toàn bộ các khúc đàn tấu đều là những khúc ballad nổi tiếng.
Nhiệt tình, phóng khoáng, như đang trút bỏ hết những gì đè nén trong lòng ra cùng âm nhạc điên cuồng.
Âm nhạc hay có thể đem đến cho người ta cảm nhận như vậy, dịu dàng trong giai điệu êm ái, nồng nàn, trút bầu tâm sự, nhẹ nhõm trong những điệu nhạc hoang dã.
Cô thích nhất là sự nhẹ nhõm trong âm nhạc như vậy, cả cơ thể lẫn tinh thần cô đều giao hết cho âm nhạc.
Có những lúc, nghe diễn tấu dương cầm, thật ra cũng là một kiểu trút nỗi lòng.
Cô say mê trong âm nhạc, còn ánh mắt Thẩm Trạch Hy lại không hề rời khỏi cô, cậu cũng thích vẻ say đắm này của cô.
Có thể yên lặng ở bên cạnh cô là một loại hạnh phúc, và cũng là một hi vọng xa vời… Khúc diễn tấu rất nhanh, chớp mắt đã đến đoạn cuối rồi.
Diệp Giai Nhi thưởng thức âm nhạc, còn Thẩm Trạch Hy đang ngắm nhìn cô.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc thì đã là mười một giờ hơn, khán giả lần lượt ra về.
Trong phòng bao, Diệp Giai Nhi cũng đứng dậy, sóng vai cùng Thẩm Trạch Hy ra khỏi phòng bao, một trái một phải, đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng bao của nhà hát lớn nhất thành phố S, trước kia luôn ngồi ở ghế khán giả, nếu không may thì sẽ phải ngồi ở góc chết hoặc một góc tối nào đó, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng nghe.
Hôm nay bất kể là nghe hay nhìn đều rất tận hứng, dù sao cũng là thần tượng mà cô thích nhất.
Cô đi bên trái, ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua căn phòng bao bên cạnh, cô chợt trở nên cứng nhắc, đứng đơ tại chỗ.
Qua cánh cửa phòng bao đang được mở ra, cô lờ mờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.
Thẩm Hải Băng ngồi trên sofa, cơ thể thon dài của Thẩm Hoài Dương đang ngả trên ghế sofa, ánh mắt hơi híp lại, gương mặt điển trai có chút nặng nề.
.