CHƯƠNG 1504
Đường Tiểu Nhiên hơi sững người, nhìn Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên không có nhìn cô, ánh mắt quật cường nhìn xuống đất.
“Trẻ con đùa giỡn là khó tránh, nếu đã là lỗi của Cảnh Hiên, vậy thì tôi xin lỗi.” Cô nói.
Người phụ nữ lại không chịu thôi: “Ổ, một câu xin lỗi thì xong rồi sao? Trên trán của con trai tôi còn đang bị thương đó!”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên tìm ví tiền, từ trong đó rút ra tờ 5 nghìn, “Mua urgo dán vào là được.”
Người phụ nữ há to miệng, thật sự không thể tin được: “5… 5 nghìn?”
“Không cần sao?”
Cô nhìn vẻ mặt mỉa mai của người phụ nữ: “Một miếng urgo một nghìn, năm nghìn mua đủ năm miếng urgo.”
Cảnh Hiên trước giờ sẽ không đánh bạn nhỏ.
Động tay đánh người, chắc chắn là có nguyên do.
Cô tin tưởng Cảnh Hiên.
“Phí lời! 5 nghìn tôi có thể cần sao? Cô cho rằng tôi là ăn xin à?” Người phụ nữ há miệng bắn không ngừng.
Đường Tiểu Nhiên không có hứng thú nghe tiếp nữa, đưa tay kéo Cảnh Hiên qua, ở trước mặt người phụ nữ trực tiếp đóng cửa lại.
Khi cửa sắp đóng lại, cô nghe thấy tiếng của người phụ nữ: “Chẳng trách là đồ con hoang, không có giáo dưỡng! Trông mong một người què còn có thể dạy tốt được trẻ con, thật là nực cười! Cũng chẳng trách chồng nhà mình và người phụ nữ khác lại đi vào khách sạn.”
Bàn tay để trên tay nắm cửa hơi khựng lại, Đường Tiểu Nhiên ngây ra tại chỗ.
Thì ra bất luận cô dạy dỗ con tốt cỡ nào, ở trong mắt của người khác đều là đứa trẻ do người què dạy ra…
Cô căn bản không quan tâm người khác nói mình, nhưng không thể đồng ý với sự nghi ngờ trong câu chữ như này đối với Cảnh Hiên.
Tuy nhiên, đợi cô mở cửa phòng ra, cặp mẹ con đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Thần sắc Cảnh Hiên nhìn cô rất dè dặt cẩn thận, luôn không dám lên tiếng.
Cô ngồi xuống: “Bị thương ở đâu rồi?”
Cắn môi, Cảnh Hiên vén tay áo của mình lên.
Trên cánh tay có vết thương bị cào rách, có tia máu chảy ra.
Đường Tiểu Nhiên lấy hòm hộp thuốc ra, dùng tăm bông tẩm cồn khử trùng cho cô, sợ cậu đau không chịu được, bèn bỏ viên đường vào miệng cậu bé: “Cắn.”
Bầu không khí luôn rất yên tĩnh.
Cậu bé luôn dũng cảm hơn những đứa trẻ khác, lúc này cũng không kêu đau.
“Sau này, nếu ai ra tay đánh con thì đánh trả lại, hiểu rồi chứ?”
Cặp lông mày nhỏ của Cảnh Hiên nhíu chặt lại: “Mẹ, mẹ từng nói không thể đánh nhau, phải chung sống hòa bình với bạn học khác.”
Đường Tiểu Nhiên nói từng câu từng chữ, dặn dò: “Nhưng con càng phải bảo vệ bản thân, không thể để bản thân bị thương.”
“Vâng ạ.” Cảnh Hiên gật đầu.