CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1523

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên vui vẻ nói không nên lời.

Có lẽ là do kiếp trước đốt cao hương, cho nên kiếp này mới có thể sinh ra một đứa con trai vừa quan tâm mình mà lại hiểu chuyện như thế.

Đi một lúc lâu mới đến điểm tham quan thứ nhất, động Thính Vũ, một cái tên rất dễ nghe.

Ở bên ngoài là vách núi mọc đầy rêu xanh, dòng nước chảy xuống từ trên vách núi hình thành một đầm nước, trong đầm nước có một cái hố, ở bên trong cũng là nước chảy, chỉ là có hơi khó đi.

Đường Tiểu Nhiên không đi vào trong mà đứng ở bên ngoài chờ Cảnh Hiên.

Vừa chờ đợi vừa sốt ruột.

Lo lắng có khi nào cậu bị bắt cóc, hoặc là bị ngã.

Nhưng mà may là Cảnh Hiên nhanh chóng bước ra.

Đến trưa, hai người đi ăn cơm trưa, ăn canh rong biển rồi tiếp tục chuyến đi.

Cả đoạn đường thác nước trong veo cùng với dòng nước khiến người khác mãn nhãn.

Cảnh Hiên rất vui vẻ: “Mẹ ơi, cho đến bây giờ con cũng chưa từng đến một nơi đẹp như thế.”

Nghe câu nói này, trong lòng Đường Tiểu Nhiên cảm thấy chua xót.

Cô chưa từng dẫn Cảnh Hiên đi đến khu vui chơi, chủ yếu là do chân bất tiện, sẽ bị người khác chê cười.

Còn Tô Chính Kiêu thì anh lại càng không dẫn cậu đi.

Cô vẫn muốn dốc hết sức mình mà đối xử tốt với cậu, nhưng mà cuối cùng vẫn mắc nợ cậu.

Cậu rất nghịch ngợm, thỉnh thoảng sẽ hứng một ngụm nước vẩy lên mặt cô rồi cười khanh khách.

Đường Tiểu Nhiên nở nụ cười nhẹ, cứ để mặt cậu chơi đùa.

Ngày hôm nay, cậu là ông trời.

Chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.

Thời gian này, cảnh sắc ở Đại Hạp Cốc vừa đúng đẹp, cây cối xum xuê, thác nước uốn lượn, tiếng chim hót líu lo, mọi thứ đều khiến tâm trạng của con người thoải mái hơn.

Nhưng mà trái tim của Đường Tiểu Nhiên lại chìm vào đáy cốc, không còn bao lâu nữa là đã đến ba giờ.

Chờ đến lúc trở lại thành phố, hai người mệt mỏi đến nỗi ngay cả cử động cũng không muốn cử động.

Đường Tiểu Nhiên cố gắng gượng dậy để dẫn cậu đến trung tâm thương mại.

Hai mẹ con đi dạo trong khu vực dành cho thiếu nhi, Cảnh Hiên hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ kia: “Mẹ mới mua quần áo cho con, con vẫn còn mà, mẹ mua cho mẹ đi: “

Đường Tiểu Nhiên cố nén nụ cười, chọn mấy món đồ có kiểu dáng mới nhất cho cậu, còn có cặp sách, mua không ít đồ.

Còn dẫn cậu đi ăn lẩu, dẫn cậu đi xem phim 3d mà cậu thích nhất, mua đồ chơi mà cậu thích cho cậu.

Cảnh Hiên rất vui vẻ thích thú.

Mẹ chưa từng chiều chuộng cậu như thế.

“Mẹ ơi.” Cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Hửm, sao vậy?”

“Con cứ cảm thấy ngày hôm nay như đang nằm mơ.”

Đường Tiểu Nhiên có chút khó hiểu: “Tại sao lại cảm thấy như vậy?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi