CHƯƠNG 1526
Cảnh Hiên mở cửa xe ra bước xuống xe trước.
Đường Tiểu Nhiên đi theo sát ở phía sau.
Chỉ là vừa mới xuống xe thì trong bụng cô liền cuộn lên dữ dội, khó chịu không dứt.
Cô vội vàng đi đến bên cạnh thùng rác rồi bắt đầu nôn.
Cảnh Hiên vô cùng lo lắng: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”
“Đừng… đến đây…” Đường Tiểu Nhiên đưa tay ngăn cản cậu lại, cô vẫn còn đang nôn không dừng.
“Mẹ ơi, mẹ chờ con một chút, con sẽ trở lại nhanh thôi.”
Vừa mới nói xong, Cảnh Hiên liền biến mất nhanh như chớp.
Đường Tiểu Nhiên rất lo lắng, nhưng mà lại không còn sức lực, cô vẫn cứ cúi người nôn mãi.
Nôn rất dữ dội, ngay cả nước chua cũng muốn phun ra.
Bỗng nhiên cổ họng lại truyền đến một mùi tanh.
Cô cúi đầu xuống.
Chỉ nhìn thấy trong những thứ mà mình nôn ra lại có xen lẫn một thứ màu hồng hồng.
Đó là… máu của cô.
Thân thể Đường Tiểu Nhiên run rẩy dữ dội, giống như là chiếc lá rụng trong gió.
Đôi mắt cô không có điểm tựa, cứ nhìn chằm chằm vào tơ máu.
Cho đến khi nghe được tiếng bước chân, cô mới lấy lại tinh thần.
Trên trán Cảnh Hiên đều là mồ hôi, ngoan ngoãn đưa nước cho cô: “Mẹ ơi.”
“Cảm ơn con.”
Đường Tiểu Nhiên uống mấy hớp nước, xua tan mùi vị khó ngửi trong miệng.
Sau đó, cô khó khăn đứng dậy.
Nhưng mà…
Trong lúc cô đang đứng dậy thì đầu óc bỗng nhiên choáng váng, hai mắt biến thành màu đen, chân mềm nhũn, cô liền ngã thụp xuống đất.
Trước khi ngất xỉu, trong mắt đều là khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Cảnh Hiên, còn có tiếng hét chói tai.
Ở một bên khác.
Ủy ban nhân dân.
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng ở ven đường, trong miệng Tô Chính Kiêu ngậm một điếu thuốc lá, ngồi ở vị trí ghế lái.
Luật sư Vương ngồi ở đằng sau.
“Mấy giờ rồi?” Tô Chính Kiêu hỏi.
Luật sư Vương đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Ba giờ năm phút.”
Nhoáng một cái, sắc mặt của Tô Chính Kiêu liền trở nên lạnh lẽo, vô cùng lạnh lùng: “Cậu làm việc như vậy đó à, không cần bằng luật sư nữa rồi đúng không?”
Luật sư Vương sợ hãi rùng mình một cái.