CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1538

Chú Lưu không đành lòng, ông ta an ủi: “Cô Đường cứ yên tâm đi, sẽ có người chăm sóc cho cậu chủ mà, sẽ lưu ý đến tình trạng của cậu chủ từng giây từng phút, những chuyện này không có vấn đề gì đâu.”

Đường Tiểu Nhiên giật mình đáp lại: “Cũng đúng.”

Ngay lập tức, điện thoại bị cúp máy một cách vô tình.

Không gọi cuộc điện thoại này thì còn tốt, cô có thể nhẫn nhịn, lòng tĩnh lặng như nước.

Nhưng mà bây giờ tâm trạng bình tĩnh lại nổi lên gợn sóng.

Chú Lưu sẽ không thể nào vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là Cảnh Hiên có chuyện.

Khoảng cách giữa Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên thật sự quá xa, không khác gì so với những người xa lạ.

Cô thật sự rất lo lắng Cảnh Hiên có đói bụng không, có ăn cái gì chưa, ở bên kia có thoải mái không, có khóc hay không.

Có lẽ là lựa chọn ban đầu của cô đã sai lầm rồi.

Nếu như lúc đó cô không đồng ý kết hôn với Tô Chính Kiêu, nhà họ Tô trực tiếp mang đứa nhỏ đi, cô cũng sẽ đau, là loại cảm giác đau đớn đứt từng đoạn ruột.

Nhưng mà tuyệt vọng cũng được, đó là phương pháp giảm đau tốt nhất.

Giải quyết gọn gàng dứt khoát, chỉ đau một khoảng thời gian ngắn.

Bây giờ tình cảm giữa cô và Cảnh Hiên sâu sắc như thế, nó liền trở nên đau nhiều hơn, đau đến tận xương tủy.

Cảm giác đau đớn này cũng không biết lúc nào mới có thể dừng lại.

Nhà họ Tô.

Chú Lưu kêu người giúp việc nấu mì hoành thánh xong xuôi rồi lại mang lên trên lầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, người giúp việc lại bưng bát xuống.

Chú Lưu hỏi: “Có ăn không?”

Người giúp việc lắc đầu: “Không ăn, chú Lưu, chú vẫn nên đi xem một chút đi, đã hai ngày nay không ăn không uống gì rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Chú Lưu đi lên lầu, bước vào trong phòng.

Chỉ nhìn thấy thân thể nho nhỏ của Cảnh Hiên đang ngồi ngoài ban công, trên mặt toàn là nước mắt, cứ không ăn không uống.

Từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ cậu bé chưa từng sống xa mẹ.

Nhìn bộ dạng nhỏ bé đáng thương như thế, chú Lưu chỉ cảm thấy đau lòng.

“Cậu chủ nhỏ, mì hoành thánh đã nấu xong rồi, cậu ăn một chút đi xem có ngon không?”

Cảnh Hiên lắc đầu: “Không ăn đâu, cháu muốn mẹ, cháu muốn về nhà.”

“Haizzz?”..” Chú Lưu thở dài một hơi: “Cậu chủ nhỏ à, đây chính là nhà của cậu, với lại sau này đừng có nhắc tới mẹ nữa.”

Cảnh Hiên không nói lời nào, cậu xoay người lại.

Cậu bé vô cùng bướng bỉnh, cho dù có nói gì đi nữa thì vẫn không chịu ăn như cũ.

Chú Lưu dỗ dành cả nửa ngày, dỗ đến nỗi miệng đắng lưỡi khô nhưng mà một chút tác dụng cũng không có.

Không có cách nào khác, ông ta đành phải ra khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi