CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1542

Cách uy hiếp như Cảnh Hiên, anh căn bản không thèm để vào mắt, anh cảm thấy không ăn là do không đói bụng, không buồn ngủ là do không muốn ngủ.

Cũng có thể nói rằng anh muốn hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn gặp mẹ của Cảnh Hiên.

Chỉ là đối với trẻ con mà nói, cách này thật sự quá tàn nhẫn.

“Chú Lưu ơi, chú đưa cháu đi gặp mẹ đi có được không ạ?” Cảnh Hiên không còn sức nói chuyện.

Chú Lưu thật sự khó xử: “Cậu chủ nhỏ, cậu cũng đã nghe thấy ba cậu nói rồi đó, không phải là chú không muốn đưa cậu đi, mà là không dám.”

Cảnh Hiên không nói gì, vẫn ngồi ngoài ban công.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tái nhợt không có chút máu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo khát vọng và đau thương nồng đậm.

Chú Lưu đau lòng muốn chết đi được.

Cảnh Hiên là đứa bé mà ông ta đã trông chừng, từ nhỏ đến lớn lại đưa đi học giống y như là cháu trai ruột của mình.

Tình cảm của ông ta với Cảnh Hiên có lẽ còn sâu sắc hơn so với cậu chủ.

Bỗng nhiên.

Thân thể Cảnh Hiên đột ngột ngã ra sau.

Chú Lưu lập tức bị dọa trắng bệch cả mặt, vội vàng kêu người giúp việc gọi bác sĩ gia đình.

Hai phút sau, bác sĩ gia đình liền chạy tới.

“Bị mất nước kèm với viêm dạ dày.” Lúc nói chuyện, bác sĩ ghim kim vào cánh tay: “Nghĩ cách để thằng bé ăn chút gì đi.”

Chú Lưu thật sự không có cách nào khác.

Tục ngữ có câu tâm bệnh phải được chữa bằng tâm dược.

Nghĩ như vậy, ông ta bấm điện thoại gọi cho Đường Tiểu Nhiên thông báo với cô.

Ở một bên khác.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Nhiên bắt một chiếc xe taxi đi về hướng nhà họ Tô.

Cô không đi vào nhà họ Tô mà đứng ở góc tường, cô đứng đó có hơi lâu, sắc mặt tím tái, hiển nhiên là bị lạnh.

Chú Lưu vô cùng áy náy: “Cô Đường, tôi xin lỗi cô.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Không sao đâu, Tô Chính Kiêu đã không cho phép tôi vào nhà họ Tô, cũng không có cách nào khác.”

“Cô không cần phải đến đây, chỉ cần khuyên cậu chủ nhỏ thông qua điện thoại là được rồi.” Chú Lưu nói: “Đến đây lại không thể vào nhà, cũng không thể nhìn thấy cậu chủ nhỏ.”

Đường Tiểu Nhiên cười khổ: “Thằng bé là con trai của tôi, bây giờ lại không ăn không uống mà ngất xỉu, sao tôi có thể ngồi yên được?”

“Haiz…”

Chú Lưu thở dài một tiếng.

Sau đó, ông mới nói là phòng Cảnh Hiên vừa vặn đối diện với vườn hoa, đứng ở góc độ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Đường Tiểu Nhiên đứng ở đó, cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, dường như đã nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cậu bé dựa vào cửa sổ, vui vẻ nhạy cẫng lên gọi mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi