CHƯƠNG 1564
Căn phòng không lớn nên mùi lan toả khắp phòng, khiến ai ngửi được đều đều cảm thấy đói bụng.
Tô Chính Kiêu không ăn, lúc nãy anh không thấy đói lắm.
Nhưng lúc này, mùi thức ăn truyền tới khiến bụng anh đói cồn cào, sôi réo lên.
Nhưng anh vẫn nhất quyết không ăn đồ do Đường Tiểu Nhiên nấu.
Vậy nên anh chỉ ngồi yên tại chỗ.
“Đinh-“
Đột nhiên, điện thoại vang lên thông báo.
Đường Tiểu Nhiên không để ý lắm, chắc lại là tin nhắn rác ấy mà.
Cảnh Hiên ăn rất ngon, mấy ngày nay đều bị đói tới điên rồi.
Đường Tiểu Nhiên đau lòng: “Từ từ ăn, mẹ đi nướng bánh cho con, lúc về thì mang theo nhé.”
“Vâng ạ.” Cảnh Hiên gật đầu.
Cô buông đũa rồi đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị.
Ngoài việc nướng bánh, cô còn làm thêm một vài đồ ăn vặt mà Cảnh Hiên thích nhất.
Hai tiếng sau, cô bước ra khỏi bếp.
Trong phòng khách.
Tô Chính Kiêu vẫn đang tựa lưng vào sofa, hơi thở đều đều, hai mắt nhắm nghiền. Anh ngủ luôn rồi.
Cảnh Hiên rất ngoan, cậu vẫn đang là bài tập.
Đường Tiểu Nhiên vẫn muốn bên cạnh Cảnh Hiên thêm chút nữa nên cô không gọi anh ta dậy mà chỉ hỏi tình hình gần đây của Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên đáp: “Mẹ ơi, có vài câu con không biết làm.”
Đường Tiểu Nhiên ngồi cạnh cậu, dịu dàng dạy cho cậu.
Sau khi Cảnh Hiên làm xong bài tập, hai mẹ con đứng dậy, Tô Chính Kiêu vẫn đang ngủ say.
Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi quan.
Cuối cùng, Tô Chính Kiêu vì gặp ác mộng mà tỉnh lại.
Mấy năm nay, anh không ngừng nằm mơ thấy cảnh Tô Bội Nhu chết, còn có cảnh anh ta ôm lấy xác cô ấy, rồi cảnh chết không nhắm mắt của Tô Bội Nhu.
Có lẽ Tô Chính Kiêu cũng không nhận ra rằng cái chết của Như Bội đã tạo thành mộng ma trong lòng anh.
Lại mơ thấy giấc mơ thế này rồi, trán anh đau đớn, cả người cứ cảm thấy không tỉnh táo. Anh đứng dận rồi day nhẹ trán.
Đến khi cơn đau dần tiêu biến thì anh nhìn xuống đồng hồ trên tay.
Đã là hai giờ sáng, quá trễ rồi, họ không thể tiếp tục ở đây được nữa.
Anh vươn tay rồi tuỳ tiện cầm vấy áo khoác.
Cảnh Hiên đang ngủ say trong lòng Đường Tiểu Nhiên.
Tô Chính Kiêu tiến đến, vươn tay ôm lấy Cảnh Hiên.