CHƯƠNG 1565
Dù đang ngủ nhưng Đường Tiểu Nhiên bỗng vô thức siết tay ôm chặt cậu.
Tô Chính Kiêu vừa cao vừa to lớn, lúc này anh đang cúi người xuống nên khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Cô không mở mắt nhưng lại né tránh hành động của anh.
Tô Chính Kiêu hừ lạnh, hai tay dùng lực chèn vào lòng cô.
Đường Tiểu Nhiên bừng tỉnh rồi ngẩng đầu lên.
Cả hai đập trán vào nhau.
Cô đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tô Chính Kiêu cũng đau đến cau mày, không ngờ trán cô lại cứng như đá: “Buông tay ra!”
Thế nhưng Đường Tiểu Nhiên lại không buông tay, cũng không nhúc nhích mà giữ nguyên tư thế cũ.
Cô mạnh hơn anh tưởng.
Tô Chính Kiêu cúi xuống một chút, tay cũng tăng thêm lực.
Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn đánh thức Cảnh Hiên thì tốt nhất là buông tay ra.”
Đường Tiểu Nhiên hoàn hồn, cô sững người một chút rồi buông tay.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi cầm áo vest lên, ôm lấy Cảnh Hiên rồi chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên.
Đường Tiểu Nhiên vội đến bên cửa sổ.
Bên ngoài, một trận gió lớn quét qua, một thân cây lớn đè lên chiếc xe sang trạng màu đen, nóc xe đã bẹp dí.
Bão tới rồi.
Ngay cả cửa sổ cũng bị gió đập vào kêu cạch cạch, cứ như ngay giây tiếp theo, nó sẽ vỡ tung vậy.
Đường Tiểu Nhiên vội dùng bàn để chặn cửa sổ.
Tô Chính Kiêu gọi cho chú Lưu: “Tôi gửi địa chỉ cho chú, chú đến đón tôi đi.”
Chú Lưu nói: “Cậu chủ, hiện giờ đang có bão cấp 10 nên đường bị chặn cả rồi. Giao thông đều tê liệt, tôi không thể qua đó nổi.”
Nghe thế, Tô Chính Kiêu cau mày.
“Đường xá toàn là nước, lại rất sâu, một vài cửa tiệm đều bị ngập rồi. Thiếu gia, thật sự là đi không được.” Chú Lưu vội giải thích.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Tô Chính Kiêu cúp điện thoại.
Lúc này, Cảnh Hiên cũng tỉnh dậy, cậu chớp chớp mắt: “Ba ơi, chúng ta không đi sao?”
“Ừ.”
“Vậy khi nào chúng ta mới đi?” cậu thận trọng hỏi.
Tô Chính Kiêu nói: “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Hai mắt Cảnh Hiên bỗng sáng lên, cậu vừa hưng phấn vừa kích động, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên.
Cậu không cần phải rời xa mẹ rồi!