CHƯƠNG 1573
Cô khoẻ hơn anh nghĩ.
Tô Chính Kiêu lại cúi xuống, hai tay tăng thêm lực đạo.
Ngay khi anh tiếp tục cúi xuống thì Đường Tiểu Nhiên lại đột nhiên lùi về phía sau. Cơ thể anh mất trọng tâm rồi vô thức chúi về trước, đôi môi mỏng vô tình lướt qua má cô.
Mềm mại, ẩm và hơi mát, đó là cảm giác còn vương lại trên môi của anh.
Trong phút chốc, nửa thân dưới của Tô Chính Kiêu lập tức rục rịch ngóc đầu.
Anh nghiến răng, âm thầm chửi rủa.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Tô Chính Kiêu đưa tay lên muốn mở miệng Đường Tiểu Nhiên.
Cả hai dường như bắt đầu một trận giằng co.
Nhưng dù sao phụ nữ cũng không phải là đối thủ của đàn ông.
Đường Tiểu Nhiên mở miệng nhưng lập tức cảm thấy đau không chịu nổi. Giây tiếp theo, cô há miệng rồi trực tiếp cắn vào ngón tay Tô Chính Kiêu.
Tô Chính Kiêu đâu đoán trước được, anh rên lên đau đớn: “Ối…”
Sau đó, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Tiểu Nhiên, cô tuổi chó à!”
Đường Tiểu Nhiên không đáp lại, cô hiện giờ chẳng nghe gì lọt tai mà chỉ cắn mạnh ngón tay anh.
Tô Chính Kiêu cau mày, lồng ngực phập phồng.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng cuối cùng Đường Tiểu Nhiên cũng nhả ra,
Trên ngón giữa của Tô Chính Kiêu có một dấu răng ất sâu.
Anh sầm mặt lắc lắc tay.
Đường Tiểu Nhiên ổn định tâm trạng rồi yếu ớt nói: “Xin lỗi.”
Tô Chính Kiêu hừ nhẹ.
Vì cô đã xin lỗi rồi nên anh không thèm tính toán nữa.
Cảnh Hiên lo lắng leo lên giường: “Mẹ ơi, mẹ bị sao thế?”
“Viêm dạ dày thôi, có làm con hoảng sợ không?” Đường Tiểu Nhiên nói bừa một cái cớ.
Cảnh Hiên lắc đầu, ngoan ngoãn bưng một ly nước ấm đến: “Mẹ uống đi.”
Hơn nửa giờ sau, cơn đau dần tan biến, Đường Tiểu Nhiên cũng đã bình tĩnh lại, cô không buồn ngủ, chỉ nằm canh Cảnh Hiên.
Hôm sau.
Sáu giờ sáng, mưa tạnh bão tan, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Sau khi ăn sáng xong thì đồng hồ đã điểm chín giờ.
Tô Chính Kiêu nhận được cuộc gọi từ chú Lưu.
“Thiếu gia, nước trên đường còn chưa rút nên tôi đã điều trực thăng tới đón cậu. Hiện giờ, bọn tôi đang ở trên sân thượng.”
“Ừ.” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt đáp, sau đó nhìn Cảnh Hiên: “Đi thôi.”
Lần này, Cảnh Hiên không phản kháng dữ dội nữa, ngược lại cậu chỉ ôm chặt Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”