CHƯƠNG 1588
Thậm chí còn có ý xấu, lá gan cũng trở nên lỗ mãng hơn, đi qua Đường Tiểu Nhiên, bôi lên mặt Tô Chính Kiêu.
Tô Chính Kiêu từ trước đến nay chưa từng gặp chuyện như thế này.
Mặt bị bôi kem lên, lông mày anh cau lại, trong lòng bực bội, chuẩn bị nổi giận, ánh mắt vô tình lại lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang mang theo nụ cười của Cảnh Hiên.
Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt, ngọn lửa trong lòng Tô Chính Kiêu đã bị dập tắt, hiếm thấy anh không nổi giận.
Cảnh Hiên vẫn còn phải đi học, mà bây giờ đã mười một giờ rồi, không thể tiếp tục chơi đùa nữa.
Đường Tiểu Nhiên thu dọn bãi chiến trường.
Tô Chính Kiêu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Cảnh Hiên đi theo sau.
Đợi cô thu dọn sạch sẽ, hai người cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Cảnh Hiên ôm lấy cô, hôn trái hôn phải, cuối cùng mới lưu luyến rời đi.
Nhìn theo chiếc xe rời đi, đến tận khi không nhìn thấy nữa, Đường Tiểu Nhiên mới thu lại ánh mắt, trên người cô cũng kem, phải đi giặt quần áo trước.
….
Hai ba con cũng đã ở cùng nhau mấy ngày rồi, so với lúc đầu vẫn còn sợ hãi và nhút nhát với anh ta, bây giờ Cảnh Hiên đã không còn sợ anh ta như vậy nữa, nhưng tiền đề là anh ta không nổi nóng.
Tô Chính Kiêu lái xe.
Cảnh Hiên ngồi trên ghế phụ lái, thắt dây an toàn.
“Lúc trước sinh nhật ba, sao không thấy con chuẩn bị chu đáo như vậy, còn làm bánh kem, hát chúc mừng?” Tô Chính Kiêu kéo đôi môi mỏng.
Cảnh Hiên lên tiếng nói:
“Con không chuẩn bị, nhưng mẹ có chuẩn bị, chỉ là mẹ không mua bánh kem, mà mua bánh trung thu hạt dẻ, còn chuẩn bị rất nhiều món ngon.
“Nhưng sinh nhật năm nào ba cũng không về, cuối cùng những thứ kia đều cho con ăn hết, con ăn đến mức không ăn được nữa, cuối cùng mẹ đưa cho A Vượng ở trong khu chung cư.”
“A Vượng là ai?”
Anh đánh vô lăng qua bên trái.
“A Vượng là một con chó hoang màu trắng, trông rất đẹp, hơn nữa còn rất hiểu chuyện, mẹ rất thích nó, con cũng rất thích nó, nó còn sinh chó con nữa, một lần sinh sáu con, hai con màu trắng, bốn con màu đen, cuối cùng mẹ đem cho con tặng cho người khác.” Cậu bé nói say sưa, ba la không ngớt.
Tô Chính Kiêu lại đen mặt.
Sau đó, tâm tư của anh lại có chút xuất thần.
Bánh trung thu hạt dẻ thực ra cũng không phải là món mà anh thích, là món mà Tả Bội Như khi còn sống thích ăn nhất.
Lúc đó, Tả Bội Như chết chưa được bao lâu, mỗi lần đến sinh nhật của anh, anh đều không tổ chức, sẽ mua một ít bánh trung thu hạt dẻ.
“Lúc trước, ba gọi điện bảo sẽ về, mẹ đi chợ mua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cuối cùng ba chưa ăn mà đã rời đi, còn có món tôm hấp xì dầu mà con thích ăn nhất nữa, nhưng lúc trước, chỉ khi ba trở về thì mẹ mới làm.” Cảnh Hiên rất bất mãn.
Yết hầu của Tô Chính Kiêu khẽ động, ánh mắt chăm chú.