CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1597

Cô nói rất đúng.

Anh cũng tán thành.

Đã ly hôn rồi, đúng là có quyền lợi để theo đuổi cuộc sống mới.

Không còn tâm trạng để ăn uống, Tô Chính Kiêu lấy áo vest rồi rời đi.

Ở bãi đỗ xe.

Chú Lưu đã chờ sẵn.

Đôi chân dài bước đi như gió, Tô Chính Kiêu leo lên xe: “Đến công ty.”

Sắc mặt của chú Lưu có chút khó coi, cẩn thận nói: “Cậu chủ, tôi phải đến trường học đón cậu chủ nhỏ rồi, nếu không thì cậu cho người đến đón đi.”

Nghe nói như vậy, Tô Chính Kiêu không khỏi tức giận.

Thân là mẹ ruột của đứa bé lại đi hẹn hò với người đàn ông khác, ngay cả con trai của mình cũng không thèm quan tâm. Ha, thật là thoải mái quá nhỉ.

Anh khẽ động đôi môi mỏng, trực tiếp ném ra một câu: “Kêu Đường Tiểu Nhiên đi đón.”

Chú Lưu bất ngờ: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả, có thời gian thoải mái mà không có thời gian đi đón con mình à?”

Cái câu này nghe sao cứ thấy kỳ lạ?

Chú Lưu có hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không dám hỏi nhiều: “Cô Đường chưa từng đến trường học, tôi có gọi điện thoại cho cô ấy thì chắc cũng vô dụng thôi.”

Tô Chính Kiêu bắt lấy trọng điểm trong lời nói của ông ta: “Tại sao cô ta chưa từng đến trường học?”

“Trước đó cô Đường có đưa cậu chủ nhỏ đến trường một lần, nhưng bạn học của cậu chủ nhỏ nhìn thấy thì đều bàn tán về chân của cô Đường, còn nói nói xấu sau lưng, cười cợt cô ấy là người què, cậu chủ nhỏ liền đánh nhau với bạn học, sau khi về nhà, cậu lại mắng cô Đường. Từ đó về sau, cô ấy không còn đến trường học lần nào nữa.”

“Tôi mắng cô ta? Mắng cái gì?” Một chút ấn tượng cũng không có, càng không nhớ rõ là mình đã từng mắng cô.

Chú Lưu nhìn vào mắt anh, đầu cúi thấp, mắt nhìn chằm chằm vào tay lái: “Cậu mắng cô Đường là một người què, còn mắng cô ấy không biết tự lượng sức mình, ở trong nhà chưa đủ mất mặt hay sao mà còn chạy đến trường học làm người khác xấu hổ, cậu còn nói là sau này không cho phép cô ấy đến trường học nữa.”

Nghe nói như thế, Tô Chính Kiêu dần dần đã có ấn tượng, anh giải thích: “Lúc đó tôi uống say.”

“Dù sao thì từ đó về sau cô Đường không tới trường một lần nào nữa, cũng không thích ra khỏi nhà, vốn dĩ cô ấy đã không thích đi ra ngoài rồi.”

Sau khi say rượu, anh lại từng mắng chửi cô như thế.

Hai đầu lông mày có chút đau nhức, Tô Chính Kiêu nâng tay lên, lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa.

“Chú đến trường học đón Cảnh Hiên đi, tôi sẽ kêu xe đến đón.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau.

Lúc đến phòng làm việc, thiếu chút nữa là đã đến trễ hai phút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi