Cảnh sát bước lên, hai người giữ chặt tay của Diệp Giai Nhi rồi nói: “Đưa về đồn cảnh sát! Mọi người giải tán đi, giải tán đi.
”
Lý trí của Diệp Giai Nhi vẫn chưa quay lại, cô giằng co, cố gắng cử động, lớn tiếng hét lên: “Buông ra! Buông tôi ra!”
Cảnh sát thế nào cũng không nghe, đưa cô vào xe cảnh sát cùng Hứa Mẫn Nhu và người làm chứng.
Ở một nơi cách đó không xa.
Trong chiếc xe Land Rover màu đen cách đó không xa, Thẩm Hoài Dương nheo mắt, cảnh tượng vừa rồi anh đã nhìn thấy hết.
Cũng không phải là anh muốn xem, mà đường tắc, muốn đi tiếp cũng không được nên anh mới bị ép phải thưởng thức chuyện ầm ĩ vừa rồi và cũng thấy được sự hùng hổ của người phụ nữ kia… “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta về công ty hay về căn hộ?” Giao thông cuối cùng cũng được thông thoáng, tài xế thở dài một hơi.
“Căn hộ.
”
Đôi mắt thản nhiên không một gợn sóng của Thẩm Hoài Dương không nhìn nữa, tâm trạng anh cũng không có bất cứ sự thay đổi nào.
Ở đồn cảnh sát.
Cảnh sát ngồi trước bàn làm việc, ngồi đối diện lần lượt là Diệp Giai Nhi, Hứa Mẫn Nhu và người làm chứng.
“Cô kể lại đầu đuôi mọi việc một lần đi.
” Người cảnh sát ở bên trái đưa tay chỉ về phía người làm chứng.
Người làm chứng gật đầu, rồi kể lại cẩn thận những chuyện vừa nãy đã xảy ra một lượt từ đầu đến cuối kể cả những chi tiết.
Trong lúc đó, Hứa Mẫn Nhu khẽ sụt sịt, cánh tay cũng theo đó mà run rẩy, cô ta diễn rất tròn vai của một người bị hại chịu ấm ức, có vẻ vô cùng đáng thương.
Và lúc đó Diệp Giai Nhi đã lấy lại lý trí của mình, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mẫn Nhu đang diễn trò, cảm thấy vô cùng đáng khinh bỉ.
Tục ngữ nói, người cần mặt mũi cây cần vỏ, làm sao Hứa Mẫn Nhu có thể mặt dày đến mức độ như vậy chứ?
“Xin hỏi, bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?” Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế, nhìn người cảnh sát ngồi đối diện đang giở tài liệu, sốt ruột hỏi.
Nghe vậy người cảnh sát ngẩng đầu lên: “Cô gái, cô là nhà giáo nhân dân mà đánh nhau giữa chốn đông người, cô tưởng rằng hôm nay mình có thể đi được sao?”
Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu vui mừng vì người khác gặp họa, cô ta tươi như hoa khiến Diệp Giai Nhi càng phát điên.
“Cô ẩu đả giữa nơi đông người, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa cô là nhà giáo nhân dân, hiểu biết về pháp luật mà vẫn phạm luật, tạm giữ mười ngày.
” Người cảnh sát ghi lời khai vừa rồi đi tới trước mặt cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Việc quan trọng nhất hiện giờ chính là phải ra ngoài trước, Diệp Giai Nhi chau mày, lạnh lùng nói: “Vậy tôi có thể hoãn chấp hành việc tạm giữ không?”
Hai người cảnh sát kia nhìn nhau rồi gật đầu: “Có thể.
”
Diệp Giai Nhi vui mừng ra mặt, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng: “Vậy bao lâu nữa tôi có thể đi khỏi đây?”
“Nửa tiếng nữa.
”
Hứa Mẫn Nhu không biết việc hoãn chấp hành lệnh tạm giữ có nghĩa là gì nhưng nghe đến việc nửa tiếng sau có thể đi thì cô ta lại diễn kịch.
“Bây giờ hai người định thả cô ta đi như vậy sao? Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đánh tôi đâu, bình thường cứ cách năm ba ngày là cô ta lại đánh tôi, bởi vì là người một nhà, lại sợ vạch áo cho người xem lưng nên tôi luôn nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ cô ta được nước làm tới, hai người thật sự định thả cô ta đi sao? Tôi sợ lắm!”.