CHƯƠNG 1603
Cảm xúc vừa tức giận lại lạnh lẽo trong nháy mắt liền có một tia ấm áp, Tô Chính Kiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Con ăn đi.”
Lúc này, anh mới biết được tại sao lại muốn nuôi con.
Một lời nói quan tâm đơn giản của con cũng đủ để khiến tâm trạng của bạn vui vẻ như gió mùa xuân.
Gật gật đầu, Cảnh Hiên lại vùi cái đầu nhỏ rồi bắt đầu ăn.
Bún gạo rất ngon, trước kia cậu bé và mẹ rất thường đến đó ăn.
Ăn uống no say, Cảnh Hiên lại xem tivi một lúc, vừa ngã xuống giường liền ngủ mất.
Đường Tiểu Nhiên đang dọn dẹp rửa bát rửa đũa.
Nhưng mà Tô Chính Kiêu vẫn cứ ở đó không chịu đi, cứ duy trì một tư thế không nhúc nhích, ngồi trên ghế salon, sắc mặt âm trầm làm cho người ta nhìn không được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Đây vốn dĩ chính là phòng của cô, đương nhiên không cần phải tránh né, người nên đi là anh.
“Người đàn ông kia là ai?”
Tô Chính Kiêu nghiêng người dựa vào giường, hiển nhiên không có ý muốn rời khỏi, hai mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú vào cô.
“Có liên quan gì tới anh chứ?” Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên rất lạnh nhạt, giọng điệu cũng không hề khách khí chút nào.
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu không nhịn được mà cười lạnh: “Sao trước kia lại không phát hiện cô đào hoa như thế, trời đã muộn như vậy rồi mà cô còn dẫn đàn ông vào nhà.”
“Đó là quyền tự do của tôi tôi muốn bây giờ rửa tôi và anh chẳng có chút quan hệ nào hết cần gì phải quan tâm nhiều thế?”
“Lúc tôi còn là vợ anh, anh chưa từng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi, bây giờ đã ly hôn rồi, anh lấy thân phận gì mà nói với tôi như thế?”
Đường Tiểu Nhiên cũng nhìn thẳng vào anh, châm chọc nói: “Chẳng lẽ là anh đang ghen à?”
Ghen hả?
Tô Chính Kiêu hừ nhẹ một tiếng, khịt mũi coi thường, lạnh lùng hỏi lại: “Tôi ghen á? Haha, cô cảm thấy có khả năng không?”
“Không có khả năng.”
Đường Tiểu Nhiên trả lời gọn gàng mà dứt khoát, đồng thời còn xen lẫn vẻ trào phúng nồng đậm.
“Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được bộ dạng tàn nhẫn khi anh muốn giết tôi, nếu đã hận tôi như thế, sao lại có thể ghen được chứ?”
“Cũng đã tối rồi, Cảnh Hiên đã ngủ, anh còn không chịu đi đi?” Cô tiếp tục hỏi.
Nghe thấy cô gấp gáp đuổi mình, sắc mặt Tô Chính Kiêu liền thay đổi.
Anh đứng dậy từ trên giường, cười lạnh: “Cô nghĩ ai mà thèm ở lại cái chỗ này chứ?”
Sau đó anh liền bước ra khỏi căn phòng, hòa mình vào trong bóng đêm âm trầm.
Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận rất rõ ràng hơi thở của anh dần dần trở nên lạnh lẽo mà âm trầm, nhưng cô không thèm để ý.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể ở cùng với Cảnh Hiên thêm một chút nữa, chắc chắn là cô bằng lòng.
Trở về nhà họ Tô, chú Lưu vẫn còn đang ở nhà.