CHƯƠNG 1606
Đường Tiểu Nhiên đi siêu thị mua nguyên liệu, dự định về nhà tự mình nấu.
Đương nhiên là cũng mời Lưu Canh Hoằng, anh cũng vui vẻ đồng ý.
Về đến nhà, Đường Tiểu Nhiên bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Lưu Canh Hoằng cũng muốn giúp đỡ.
Cô lắc đầu: “Làm gì có ai để khách làm giúp chứ?”
Lưu Canh Hoằng nhún vai: “Mấy chuyện khác thì không giúp, nhặt rau với rửa rau vẫn được mà.”
Vốn dĩ là Cảnh Hiên đang xem tivi, nhìn thấy hai người đang bận rộn trong phòng bếp, cậu bé cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện tắt tivi rồi đi qua giúp đỡ.
Mà đổi thành một bên, sau khi Tô Chính Kiêu tan việc thì trực tiếp lái xe chạy tới khu trọ.
Lúc dừng xe ở dưới lầu, anh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe kia.
Lông mi nhíu chặt, anh liền đi lên cầu thang.
Cửa nhà không đóng, đưa tay liền có thể đẩy ra.
Cảnh tượng trước mắt rất ấm áp, Đường Tiểu Nhiên đang rửa rau, khóe miệng là nụ cười nhẹ.
Người đàn ông kia đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa đồ ăn đã rửa sạch cho cô.
Còn Cảnh Hiên thì đang ngồi xổm ở dưới đất, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ trêu đùa anh ta.
Lưu Canh Hoằng khom người xuống ôm cậu bé vào trong ngực.
Cảnh tượng như thế, cho dù đập vào mắt ai thì cũng sẽ khiến người khác cảm thấy như là một gia đình hòa thuận.
Nhưng mà lồng ngực Tô Chính Kiêu lại phập phồng kịch liệt, như là có ai bóp cổ anh.
Cảnh tượng này chỉ làm cho anh cảm thấy chướng mắt, nổi giận, hận không thể phá hư nó.
Cô hay lắm, càng ngày càng giỏi.
Dẫn theo con của anh thân mật với người đàn ông khác trong phòng.
Ngọn lửa đang thiêu đốt dữ dội không có cách nào kiềm chế được, cảm xúc bực bội kéo dài từ sáng, rốt cuộc lúc này cũng đã bộc phát: “Ai cho phép cô tự tiện đi đón Cảnh Hiên?”
Nghe vậy, bóng lưng Đường Tiểu Nhiên cứng đờ, sau đó quay đầu lại: “Không phải là anh nói anh đi công tác hả, để con ở đây mấy ngày.”
“Nghe lời này của cô trông có vẻ hiển nhiên quá nhỉ, một chút áy náy cũng không có, tôi nói là ngày hôm qua để thằng bé ở lại đây, sáng hôm nay cho cô đưa đi học, ai kêu cô buổi chiều đi đón thằng bé?”
“Tự mình đi đón con mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không biết gọi, tôi chạy từ công ty tới trường học, lại từ trường học chạy đến đây, sợ Cảnh Hiên sẽ ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn cô thì vui vẻ yên bình chuẩn bị bữa tối, ha ha…”
Tô Chính Kiêu bắt đầu kiếm chuyện đâu đâu, ăn nói loạn xạ.
Anh cố ý, cố ý kiếm chuyện đó.
Đường Tiểu Nhiên không khỏi nổi giận: “Mặc dù chuyện này là tôi không đúng, nhưng anh cũng có trách nhiệm, ai kêu anh không nói rõ làm chi, sao tôi biết được?”
Rõ ràng là ngày hôm qua đã nói để con ở đây mấy ngày, cũng không nói là thời gian cụ thể, ai mà biết.
Tô Chính Kiêu không quan tâm tới cô.