CHƯƠNG 1626
Mấy tiếng sau, anh ta lại gọi điện thoại cho Cảnh Hiên: “Lần này thì sao?”
“Ồ, mẹ đưa cho một cửa hàng hoa gần nhà, bán ra với giá thấp, nói lát nữa sẽ lấy tiền bán hoa đưa con đi ăn KFC.”
Gân xanh giật giật, Tô Chính Kiêu suýt nữa không tức đến phát điên.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta lại nói: “Ba đi cùng hai người?”
“Không cần đâu, chú Lưu sẽ đến đi cùng, chúng con đã có kế hoạch cụ thể rồi, đi đến KFC ăn trưa trước, sau đó buổi chiều chúng con sẽ đi chơi, đến tối thì đi xem phim, ba, ba đừng đến đây, ba đến đây không thích hợp đâu.”
Xoẹt một cái, hỏa khí trực tiếp xông lên đến đỉnh đầu, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mới có mấy ngày con đã mất hết tính người như vậy?”
“Không phải, có thể mẹ sẽ tiến thêm một bước với chú Lưu, ba, ba đến đây sẽ thành bóng đèn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.”
Cảnh Hiên nói: “Lúc nãy chú Lưu lén nói cho con biết, tối qua chú ấy đã tỏ tình với mẹ, nhưng mẹ đã từ chối, nhưng mẹ cũng nói không muốn nhanh như vậy lại yêu đương.”
“Chứng tỏ mẹ có thiện cảm với chú Lưu, có lẽ mẹ cảm thấy chân của mình không được hoàn hảo, nhưng con tin chú Lưu chắc chắn sẽ không từ bỏ!”
“Không lâu nữa, bọn họ có sẽ phát triển thành người yêu của nhau, đến lúc đó con cũng không cần lo lắng mẹ phải sống một mình nữa, trước đây mẹ sống quá cực khổ, không nói nữa, chúng con phải đi đến cửa hàng KFC rồi, tạm biệt.”
Nghe thấy tiếng tút tút tút truyền đến, cơn tức giận đang được đè nén ở sâu trong lòng của Tô Chính Kiêu lại dâng lên.
Anh ta ném điện thoại đi, vỡ tan tành.
….
Bộ phim buổi tối xem là một bộ anime, là phim 3D mà trẻ em rất thích xem, đây là lần thứ hai Cảnh Hiên đến đây, rất hào hứng.
Lưu Canh Hoằng mua bỏng ngô và coca, ba người vừa ăn vừa uống.
Tiếng didi truyền đến, Cảnh Hiên đặt coca trong tay xuống, mở điện thoại ra.
Là tin nhắn của Tô Chính Kiêu.
…Mọi người đang ở đâu?
Cậu bé tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời anh ta ba từ: Rạp chiếu phim.
“Rạp chiếu phim nào?” Anh ta tiếp tục hỏi.
Cảnh Hiên lại nói…Ba, con sẽ không nói cho ba biết đâu! Ba có hỏi nữa cũng vô dụng thôi, có thời gian như vậy thì ba đi tìm bạn của ba chơi đi, hoặc đi đến quán bar đi, con nhớ lúc trước ba không nhàn rỗi như vậy, nửa năm ba không về nhà được một lần, bây giờ sao lại có nhiều thời gian thế?”
Đường Tiểu Nhiên chú ý đến động tác của cậu bé, hỏi: “Con đang làm gì vậy?”
Lắc đầu, Cảnh Hiên nói: “Ba hỏi chúng ta đang ở đâu? Con không nói cho ba biết, mẹ, có phải ba sợ mẹ bị chú Lưu giành mất không, nên mới liên tục truy hỏi như vậy?”
Cô không hề nghĩ đến phương diện này, xoa đầu cậu bé: “Xem ra khoảng thời gian này xem ti vi khá nhiều nha.”
Cảnh Hiên cười: “Thực ra ở cùng ba một khoảng thời gian dài, con cảm thấy ba cũng rất tốt, không lạnh lùng giống như trước đây, hở một tí là nổi nóng.”
Đường Tiểu Nhiên chỉ cười mà không nói gì.