CHƯƠNG 1642
Đường Tiểu Nhiên vẫn không đếm xỉa tới anh ta, cô đảo mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng của Cảnh Hiên, cô không yên tâm dặn dò: “Cẩn thận đấy, đừng để bị ngã.”
Người phụ nữ này!
Tô Chính Kiêu nhìn cô, tầm mắt lại chuyển đến mắt cá chân cô rồi vặn một cái.
Đường Tiểu Nhiên lập tức đau đớn kêu thành tiếng.
Quả nhiên là bị trật chân, may là không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể đi lại được nữa.
Tô Chính Kiêu nhìn chân cô, cơ thể cao to khom người ôm cô vào lòng, đi về phía trước.
Đường Tiểu Nhiên không muốn như thế, cơ thể không ngừng giãy giụa, nghiêm mặt: “Thả tôi xuống!”
“Yên lặng một chút…”
Tô Chính Kiêu nói: “Em chắc chắc có thể đi lại với cái chân này không?”
“Không phải việc của anh! Mau thả tôi xuống! Mau thả tôi xuống!” Cô vẫn đang giãy dụa, không muốn tiếp xúc thân mật với anh ta.
Anh ta cau mày, nhìn cô chằm chằm.
Vốn dĩ leo núi đã mất sức rồi, bây giờ cô lại giãy giụa không chịu nằm yên, khiến anh ta thở hổn hển, anh ta vỗ mông cô một cái: “Yên phận một chút cho tôi!”
Đường Tiểu Nhiên sững sờ.
Anh ta đánh ở đâu đó?
“Sao trước đây tôi không phát hiện ra em ngang ngược không biết điều như vậy nhỉ.”
Đường Tiểu Nhiên cười khẩy, mở miệng lên tiếng: “Bây giờ phát hiện cũng chưa muộn, may mà anh thoát ra khỏi vách núi kịp thời.”
“Không chỉ ngang ngược vô lý, mà còn nhanh mồm nhanh miệng…”
Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, hừ lạnh.
“Động não lên, đây là đường lên núi, nếu như không an phận như thế, lỡ may chúng ta bị ngã, không chết thì cũng tàn phế.” Anh nói.
Cô chỉ không muốn bị anh ôm như thế này!
Những người đi qua đều nhìn chằm chằm, Đường Tiểu Nhiên lại vùng vẫy.
Tô Chính Kiêu cau mày, liếc nhìn cô.
Sau đó, anh giơ tay lên!
Một cái tát nữa vỗ vào cặp mông căng tròn của cô, ngay lập tức cặp mông đó nóng bừng lên.
Đường Tiểu Nhiên giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn anh!
Người đàn ông này bị thần kinh à?
Nghiện đánh mông sao?
Đánh một lần thì cũng thôi đi, cứ liên tiếp vỗ mấy lần như thế.
Tô Chính Kiêu vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, trầm giọng cảnh cáo: “Vậy nên em ngoan ngoãn nghe lời một chút, nếu không tôi sẽ làm ra những hành động quá đáng hơn. Tôi nói được làm được đấy.”
Đường Tiểu Nhiên tức giận, nhưng lại không thể làm gì được, phẫn nộ mắng nhỏ một tiếng: “Vô sỉ! Không biết xấu hổ!”