CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

CHƯƠNG 1647

Lúc này, Tô Chính Kiêu đi tới nói với Đường Tiểu Nhiên: “Cởi giày và tất ra.”

Đường Tiểu Nhiên cau mày, không nhúc nhích, cũng không có ý định nghe theo lời của anh.

Tô Chính Kiêu nheo đôi mắt mảnh mai lại, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Anh không nói lời nào, dùng lực giữ mắt cá chân của cô, cởi giày và tất của cô ra.

“Anh làm cái trò gì vậy?” Hai chân của Đường Tiểu Nhiên di chuyển lung tung, có chút nóng nảy.

“Yên lặng chút.”

Tô Chính Kiêu khẽ nâng mi mắt lên, nhìn cô một cái.

Sau đó lại nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ kia, dùng tay trái nắm lấy mắt cá chân đặt ở trên đùi mình, tiếp theo lại đem thảo dược màu xanh lá cây đã đập vào trong lòng bàn tay phải, đắp lên chỗ sưng tấy: “Cảm giác thế nào?”

“Có chút lạnh, sau đó lại nóng rát.” Cô thành thật mở miệng nói: “Đây là thảo dược hoang dã?”

“Ừ, vừa rồi nhân lúc hai người đang ngủ anh lại đi vào trong rừng cây một chuyến tìm chút thảo dược với nhặt củi khô…” Tô Chính Kiêu nói.

Nghe vậy, ánh mắt Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía anh.

Áo sơ mi trắng trên người bị cành cây làm cho trầy xước, xộc xệch, có chút bẩn thỉu.

Trong ký ức của cô, anh không giống một người đàn ông sẽ làm những điều như vậy.

Theo địa vị của gia đình họ Tô ở nước K, có thể nói anh sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Trong lúc này, Tô Chính Kiêu chia củi khô nhặt được thành bốn đống.

Vây quanh Đường Tiểu Nhiên ở chính giữa, bật lửa đốt cháy củi khô, ngọn lửa không ngừng nhảy lên lắc lư.

Vốn dĩ chỉ là một đống lửa, nhưng lúc này đã thành năm đống, xung quanh đều là lửa, luồng không khí lạnh lẽo trên người trong phút chốc tiêu tán không ít.

Nhưng dù vậy vẫn không thể xua tan hoàn toàn luồng khí lạnh.

Chủ yếu là vì áo khoác của cả hai đều đã đưa cho Cảnh Hiên, lúc này họ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng.

Đôi mắt chuyển động, yết hầu của Tô Chính Kiêu trượt lên trượt xuống.

Im lặng một lát, anh đột nhiên sải bước ngồi xuống phía sau hai người, ngay sau đó anh bất ngờ đưa cánh tay dài của mình ra, ôm cả hai mẹ con vào lòng.

Anh làm điều đó một cách dứt khoát lưu loát, không dây dưa.

Tuy nhiên, ngay sau đó anh liền nhận nhiều cú đấm vào ngực.

Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên không ngừng phập phồng, bàn tay nắm đấm đặt ở trên ngực anh: “Buông ra!”

Tô Chính Kiêu không đồng ý: “Trước đây điều gì nên làm cũng đều đã làm, có bộ phận nào trên cơ thể em mà anh chưa từng thấy qua chứ? Bây giờ chỉ là một cái ôm mà thôi, sao lại có phản ứng lớn như vậy? Hay là muốn cãi nhau làm ồn đánh thức Cảnh Hiên?”

Nghe anh nhắc đến Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên dừng lại việc cô đang làm, cô thực sự sợ đánh thức cậu bé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi