Chương 1665
Ở bên kia.
Tô Chính Kiêu cũng đang lật ảnh chụp.
Những bức ảnh này, là anh bảo nhân viên công tác đi theo quay chụp từ trước.
Lúc thấy cô chụp ảnh cho Cảnh Hiên, trong lòng anh đã vô cùng xúc động, cho nên mới chọn đến Đại Hạp Cốc.
Lặng lẽ lật xem, trong đêm khuya tĩnh mịch và hiu quạnh như này, anh cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vắng lặng mà lại cảm thấy vui vẻ.
Anh để Cảnh Hiên đưa những quyển album kia, chắc cô cũng đã thấy được được rồi.
Vậy thì, sau khi nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm gì?
Tô Chính Kiêu rất hiếu kỳ, trong lòng không ngừng phỏng đoán. Nhưng anh vẫn không thể phác họa được biểu cảm và phản ứng của cô vào lúc này.
Nhưng anh nghĩ, tất nhiên là cô sẽ rất vui!
Anh cong môi, cảm thấy trước mắt mình sáng rực.
Hôm sau.
Tô Chính Kiêu không đến công ty, anh thay một bộ quần áo thoải mái.
Sau đó lên xe thì đi thẳng đến bệnh viện.
Đến khi anh nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, trong phòng đã trống không.
Y tá đến quét dọn nói cho anh biết, bệnh nhân ở đây đã làm thủ tục xuất viện, ra về rồi.
Lúc này, khuôn mặt Tô Chính Kiêu lập tức tối xuống.
Chuyện lớn như xuất viện, tại sao anh không nhận được điện thoại của Cảnh Hiên?
Không ở lại thêm nữa, anh quay lại trong xe, chạy đến căn hộ.
Vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy xe của người đàn ông kia đỗ ở dưới.
Trong lòng rất tức giận, Tô Chính Kiêu nhấc chân lên, đôi chân đeo giày da lập tức đạp thẳng vào lốp xe.
Nhưng anh đâu phải đối thủ của lốp xe, lốp xe vẫn sừng sững bất động, ngược lại đá xong còn làm ngón chân anh đau điếng, không áp nổi cơn tức, anh chửi một tiếng: “Mẹ kiếp!”
Đôi chân dài sải bước, anh bước từng bước dài, chỉ vài bước đã lên trên lầu.
Người mở cửa phòng là Cảnh Hiên.
Vừa thấy người đến là ba của mình, Cảnh Hiên duỗi tay gãi gãi đầu, dùng một câu tổng kết lại vấn đề: “Chờ đến lúc con tỉnh ngủ thì đã về đến tới nhà rồi, con không biết gì hết.”
Tô Chính Kiêu nhướng mày, nhấc chân đi vào phòng.
Đường Tiểu Nhiên ngồi ở trên giường, còn Lưu Canh Hoằng thì đang bận rộn tới lui, rót nước, cất vali đựng đồ.
Cơn giận bị kẹt lại trong ngực, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, nghẹn đến mức vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Canh Hoằng, tất cả lập tức bùng nổ: “Tại sao xuất viện lại không nói cho tôi?”
Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”
“Vậy thì tại sao lại nói cho tên đó?” Tô Chính Kiêu duỗi tay chỉ thẳng vào Lưu Canh Hoằng.