Chương 1669
Cảnh Hiên vươn tay lên, khẽ kéo lấy ống tay áo của anh: “Ba ơi.”
Giọng nói non nớt cất lên đã lập tức xua tan mọi giận dữ bao quanh Tô Chính Kiêu lúc này.
Anh kiềm chế lại. Đúng lúc trợ lý ở công ty gọi đến, anh nhấc máy nghe, sau đó rời đi.
Lưu Canh Hoằng ở lại trong phòng phụ giúp.
Đột nhiên Đường Tiểu Nhiên cảm thấy rất mệt mỏi: “Canh Hoằng, anh đến công ty làm đi, tôi không sao nữa rồi.”
“Không sao thật chứ?” Lưu Canh Hoằng vẫn chưa yên tâm.
Đường Tiểu Nhiên gật đầu chắc nịch: “Hơn nữa Cảnh Hiên vẫn còn ở đây mà, tôi cũng không sao hết. Cũng cảm ơn anh đã giúp tôi, tình nguyện diễn cùng tôi vở kịch này.”
Tô Chính Kiêu là một người rất có tự trọng.
Qua lần này, tuyệt đối anh sẽ không đến nữa.
“Là vinh dự của tôi.” Lưu Canh Hoằng cười khẽ.
Lưu Canh Hoằng rời đi, Đường Tiểu Nhiên đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Cảnh Hiên, cậu bé sờ lên đầu, lục lọi lấy điện thoại của mình ra, gọi một cuộc đi.
Một lát sau có người nghe, cậu bé gọi: “Ba ơi.”
Tô Chính Kiêu vừa mới giận điên lên, khiến cho những người ở công ty cũng không dám thở mạnh: “Sao thế?”
“Con cảm thấy rất có lỗi với ba, còn chưa kịp phát huy tác dụng thì mẹ đã bị người ta hẫng đi rồi.”
Nói thật, vừa rồi cậu bé nhìn bộ dạng của ba rời đi mà lòng cũng rất khó chịu.
Lửa giận Tô Chính Kiêu nguôi đi một chút: “Con còn biết bị hẫng đi rồi cơ đấy. Người đàn ông kia đi chưa?”
“Đi rồi ạ.”
Cảnh Hiên đưa tay gãi đầu, có mấy lời cậu bé không biết có nên nói ra không.
Suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định phải nói: “Ba, con cảm thấy ba không còn hi vọng đâu. Bởi vì mẹ đã thành tâm đồng ý qua lại với chú Lưu mất rồi.”
“…”
Bên kia chìm trong im lặng.
Cảnh Hiên liếm môi, thử khẽ gọi: “Ba ơi, ba còn nghe không?”
“Ừ.”
Tô Chính Kiêu đáp lại cậu bé: “Lúc trước mẹ ở bên cạnh ba tám năm trời. Bọn họ chỉ qua lại với nhau thôi, cũng chưa phải kết hôn, ba vẫn còn có cơ hội.”
Cảnh Hiên nói: “Vậy lần này con sẽ làm một gián điệp siêu đẳng, dù chú Lưu rất tốt với con, nhưng con vẫn hy vọng ba sẽ thắng!”
Đường Tiểu Nhiên ở trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.
Cô đi ra ngoài hỏi: “Đang nói chuyện với ai đấy?”
Cảnh Hiên lắc đầu, nói là đang nói chuyện với bạn cùng lớp.