CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM

Chương 1672

Anh cần một đáp án, một câu trả lời cho tất cả sự bất thường trong thời gian qua…

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng hít thở của anh đang không ngừng vang vọng.

Nước rất lạnh, cũng chính vì lạnh nên mới làm đầu óc con người càng trở nên tỉnh táo.

Bất kể là trong trái tim hay trong trí óc đều là một mảng trắng xóa, giống như màn sương mù dày đặc trong tiết sương giáng vậy, mù mờ và tĩnh lặng.

Cũng từ trong khung cảnh trắng xóa đó, một ý nghĩ dần dần hiện ra, xuyên qua lớp sương mù, càng lúc càng rõ nét, càng lúc càng rõ ràng…

Tô Chính Kiêu bỗng mở mắt ra, yết hầu nhấp nhô.

Ý nghĩ đó khiến con ngươi anh càng ngày càng mở lớn.

Không ngờ anh lại bị cô hấp dẫn, có chút để tâm đến cô,…

Anh không ngừng suy nghĩ, từ khi nào mình lại để tâm và kích động đến như vậy, chắc có lẽ là từ lúc anh nghe được cuộc đối thoại của cô và Hoài Giang sau bia mộ.

Từ tối hôm đó trở đi, có lẽ chưa yêu cô là thật, nhưng đã bị cô kích động rồi dần dần chú ý đến cô nhiều hơn cũng là thật…

Tô Chính Kiêu hít từng hơi thật sâu, sau đó ngồi bên cạnh bồn tắm, đôi tay thô to xoa nhẹ hàng lông mày, lồng ngực phập phồng càng lúc càng kịch liệt…

Cảnh Hiên ngồi bên cạnh bàn ăn.

Mẹ cậu bé đang nấu đồ ăn tối bên trong phòng bếp.

Nghĩ đến ba mình, cậu bé cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Tối nay có món bún gạo trong nồi đất.

Hồi chiều Đường Tiểu Nhiên, Lưu Canh Hoằng và Cảnh Hiên cùng nhau đi siêu thị, còn đến chợ bán đồ ăn nữa, mua được rất nhiều đồ.

“Cảnh Hiên thích ăn lạp xưởng hun khói lắm đúng không? Mua hai cây nhé?” Lưu Canh Hoằng ân cần hỏi.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu trả lời lại: “Được.”

Anh ta đã giúp đỡ cô rồi, muốn ăn một bữa cơm thôi, không lý gì cô lại từ chối anh ta.

Đường Tiểu Nhiên đang bận nồi cơm, còn Lưu Canh Hoằng thì đang thái lạp xưởng. Anh ta thái lạp xưởng thành từng lát mỏng, dáng người cao gầy rướn qua bên này, định bỏ lạp xưởng đã thái mỏng vào bên trong nồi đất.

Mà Đường Tiểu Nhiên cũng vừa nhớ ra mình chưa bỏ hành vào trong nồi đất, định lấy hành rồi xoay qua bên này bỏ vào. Không ngoài dự đoán, hai người cùng lúc va vào nhau, cô đụng phải lồng ngực của Lưu Canh Hoằng.

Khoảng cách giữa cả hai rất gần, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể người kia.

Đường Tiểu Nhiên không nhìn anh ta, lấy đũa đảo bún gạo trong nồi, mở lời trò chuyện giống như không có chuyện gì: “Hình như Cảnh Hiên đói rồi, chúng ta làm nhanh lên thôi.”

Lưu Canh Hoằng thu người về, đứng thẳng lưng, nhún nhẹ bả vai rồi cũng làm ra vẻ như không có gì nói: “Ừ.”

Bữa ăn trôi qua cũng xem như ấm áp hòa thuận, trời cũng đã tối muộn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi