CÔ VỢ NÓNG BỎNG CỦA ANH THẨM



Vòng khói màu trắng nuốt vào nhả ra, hun khiến ánh mắt của anh híp lại, âm thanh vừa thấp vừa trầm, mang theo ý cảnh cáo: “Vợ à, nếu như em muốn giữ đứa bé trong bụng, thì đừng cố ý khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi…”
Mùi khói thuốc khiến mắt Diệp Giai Nhi cay xè muốn rơi lệ, tay cô bất giác nắm thành quyền, thấp giọng, cười lạnh chế giễu: “Anh cũng đã dùng điểm mấu chốt uy hiếp tôi, tôi còn có thể nghe không hiểu sao?”
Ánh mắt anh trở nên sắc bén, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, cơn tức ập tới chôn vùi anh, anh hít một hơi thuốc thật sâu.

Anh không muốn ầm ĩ đến mức bầu không khí trở nên bế tắc như thế, nhưng thực tế đã ầm ĩ đến mức càng bế tắc…
Cô cúi thấp đầu, nhìn mũi chân mình, suy nghĩ xuất thần.

Tại sao mình lại phải đi thăm dò anh ấy chứ?
Rõ ràng, người mà anh ấy yêu là cô của mình, còn cô chẳng qua chỉ là sản phẩm giao dịch mà thôi.

Nhưng mà mỗi giao dịch đều sẽ có mục đích của nó, ví dụ như, mục đích của cô chính là giữ đứa bé trong bụng, vậy anh ấy thì sao?
Biết rõ không nên hỏi, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, hỏi ra miệng: “Rốt cuộc mục đích của anh trong giao dịch này là gì? Chán nản thì tùy tiện tìm phụ nữ kết hôn, chỉ vậy thôi, hay là có ý đó với tôi, hay là còn có ý tứ sâu xa nào khác?”
Anh nhả ra vòng tròn khói, không nói gì, híp mắt lại.


Diệp Giai Nhi hơi dừng một chút, rồi cười gượng, tự giễu: “Ồ, tôi biết rồi, tôi đã vượt quá giới hạn rồi, sau này cũng sẽ không hỏi nữa.


Đã biết rõ anh ấy chắc chắn không trả lời thì cần gì phải hỏi, hơn nữa cố cũng không nhận được kết quả, chẳng lẽ lại đi khiêu khích anh ấy à, có ý nghĩa sao?
Anh ấy cũng không phải người mà cô có khả năng khiêu khích, không phải sao?
Nghe vậy, tâm trạng anh càng thêm bực bội, anh ném tàn thuốc trong tay xuống đất, nhấc chân, giẫm tắt ánh lửa còn lấp lóe trong bóng đêm, rồi mở miệng, phun ra ba chữ: “Về nhà họ Thẩm…”
Gió đêm thổi qua, sợi tóc của Diệp Giai Nhi khẽ bay bay trong gió, cô thốt lên một chữ: “Ừ.


Dù sao cũng đã ở nhà bốn năm ngày rồi, hai ba ngày nữa là sẽ tết rồi, nếu cứ ở nhà thì cũng không phải phép lắm, về thì về thôi.

Trước sau gì cũng phải quay lại nhà họ Thẩm, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nếu anh ấy đã tới đón rồi thì cô cứ đi nhờ xe một lần đi.

Khi quay về đã là mười hai giờ đêm, Tô Tình đã ngủ được một giấc rồi, đang ở phòng bếp uống nước.


Nghe được tiếng bước chân, bà ta đi ra, nhìn thấy Diệp Giai Nhi đi vào, vẻ mặt không vui: “Làm sao muộn như vậy mới trở về?”
Không ngờ Tô Tình vẫn còn chưa ngủ, cô hơi ngừng bước, đầu tiên là khẽ gọi một tiếng mẹ, sau đó mới mở miệng giải thích: “Con đi tham gia họp lớp, nên trở về hơi trễ.


Tô Tình đặt cốc nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn có chút hùng hổ dọa người: “Bây giờ con đã kết hôn rồi, nhưng lúc nào cũng mười một mười hai giờ đêm mới trở về, còn ra thể thống gì chứ?”
Lúc này, Thẩm Hoài Dương đã đậu xe xong đi vào, cánh tay vòng qua bờ vai cô, môi mỏng khẽ động, nói với Tô Tình.

“Mẹ, con có chút chuyện cần làm nên mới về muộn, cũng đã muộn thế này rồi mà sao mẹ còn chưa ngủ?”
Anh đã nói vậy, tất nhiên Tô Tình cũng không tiện nói thêm gì nữa, rõ ràng trách nhiệm đều do con trai mình: “Mẹ đã ngủ được một giấc rồi, thấy hơi khát nước, nên dậy uống cốc nước.


“Mẹ, con lên tầng trước ạ.

” Diệp Giai Nhi lễ phép chào hỏi, rồi rời khởi cánh tay anh, đi lên tầng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi